Quan Thuật

Chương 938: Phu nhân Phó Bí thư tỉnh ủy tức giận

- Ý của công tử là chúng ta sắp xếp người xuống để nhận chức bí thư, áp chế thằng nhóc này?

Trương Minh Đường cười nói.

- Ừ.
tin là cha mình sẽ nghe ra.

- 20 tuổi là Bí thư huyện ủy? Trẻ tuổi như vậy thảo nào lại hung hăng như thế, đến phu nhân của trưởng ban Tống cũng dám đánh?

Cố Phong Sơn nhấp một ngụm trà nhìn con trai.

- Hừ, có phải con và cậu ta có xung đột?

- Con… Con chỉ muốn bảo vệ dì Tào một chút không ngờ thằng nhóc đó khí lực quá lớn.

Cố Tuấn Phi không ngại xấu hổ, chỉ cần có thể đem Diệp Phàm dẫm nát dưới chân thì không ngại gì.

- Bị đánh?

Cố Phong Sơn nhìn con trai một cái.

- Vẫn ổn, không đoạn cốt thương gân, chỉ có điều trên lưng sưng lên một cục.

Cố Tuấn Phi nói đến đây trên tầng vang lên giọng nói đau đớn:

- Làm sao mà sưng lên, mau gọi thầy thuốc đến xem.

Cố Tuấn Phi đã biết trước mẹ mình Hoàng Anh Tố đi xuống, nên cố tình nói to, quả nhiên có hiệu quả.

Vì mẹ yêu cầu nên Cố Tuấn Phi cởi áo, trên lưng quả nhiên có một vêt thâm tím.

- Ai đánh?

Hoàng Anh Tố tức giận, không ngờ có người dám đánh con mình.

- Chắc là Bí thư huyện Ma Xuyên kia đúng không?

Cố Phong Sơn nhìn lướt qua, không để ý.

- Bí thư huyện ủy thì giỏi sao, Tuấn Phi, chúng ta lập tức báo cảnh sát, hừ.

Hoàng Anh Tố từ trước đến nay yêu thương Cố Tuấn Phi, tất nhiên là đau lòng tức giận rồi.

- Báo cảnh sát làm cho dư luận xôn sao cũng không có ý nghĩa. Cứ để ba gọi điện thoại đến Địa khu Đức Bình cho Trang Thế Thành, cách chức của thằng nhóc đó.

Cố Tuấn Phi giống như đang nói một chuyện của trẻ con.

- Cũng được, giam hắn vài ngày không bằng lấy mũ.

Hoàng Anh Tố gật gật đầu, quay sang chồng nói:

- Đỉnh Sơn, anh lập tức gọi điện thoại. Em muốn xem một bí thư huyện ủy chẳng lẽ phải bay lên trời.

- Bà cũng biết là chiếc mũ Bí thư huyện ủy kia dễ lấy đi lắm, hừ đồ đàn bà.

Cố Phong Sơn tức giận hừ một tiếng.

- Không gọi có phải không, không gọi em sẽ nói chuyện với ba. Con trai của chúng ta không thể bị băt nạt, hừ.

Hoàng anh Tố tức giận trừng mắt nhìn chồng một cái quát to.

Thấy bà xã cầm điện thoại, mặt Cố Phong Sơn trầm xuống hừ nói:

- Bà cho là cha mỗi ngày không có chuyện gì đúng không? Bà nghĩ xem, vừa rồi Tuấn Phi nói Bí thư Chủ tịch huyện Diệp đánh phu nhân của trưởng ban Tống, Trưởng ban Tống sẽ bỏ qua cho hắn sao? Nếu trưởng ban Tống không nói gì thì chúng ta là cái quái gì?

- Cũng phải, Tuấn Phi, rốt cuộc sao lại thế này.

Hoàng Anh Tố cũng không ngốc, quay đầu nhìn con trai hỏi.

- Diệp Phàm trước đây là bạn của Trinh Dao, hiện tại lại quấy rầy Trinh Dao, con không chịu nỏi.

Cố Tuấn Phi nói.

- Lại nhắc đến Trinh Dao, xem ra người này gan rất lớn, vợ của nhà họ Cố chúng ta sao lại đến lượt người ngoài quan tâm, hừ

Cố Phong Sơn mặt biến sắc, đề cập đến vấn đề hai nhà Tào Cố liên mình, cũng sẽ không mặc kệ. Mặt nghiêm túc, cơ thể căng lên.

- Ba, con đã hỏi thăm, thằng nhóc đó mới 20 tuổi, vừa mới chuyển từ quyền Chủ tịch huyện lên chính thức, lập tức được kiêm quyền Bí thư huyện, hiện tại là Bí thư Chủ tịch huyện, rất khác người.

Cố Tuấn Phi lập tức thêm dầu vào lửa.

- Ba đã biết, về mặt này con chưa hiểu rõ và…

Cố Phong Sơn nhấp một ngụm trà, đi lên lầu.

Nhiệm vụ hàng đầu trước mắt của Cố phong Sơn là ổn định vị trí ở Nam Phúc, kéo theo vài đồng minh mới được.

Mục tiêu là nhắm đến Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm, nếu có thể đuổi Chu Thế Lâm sang Hội đồng nhân dân tỉnh dưỡng lão, chính mình có thể ngồi lên chiếc ghế đó.

Đương nhiên, thời gian cấp bách, phải làm trước khi cha là Cố Thiên Long nghỉ. Nêí chính mình có thể dựa vào chức Chủ tịch tỉnh kia, nhà họ Cố có thể nhúng tay vào quân đội một chút, đây là tính toán của Cố Phong Sơn.

Nam Phúc vì có vị trí địa lý đặc thù, thế lực khắp nơi đều muốn nhúng tay phân tranh. Trước mắt ở Nam Phúc nhà họ Trần, nhà họ Triệu rồi nhà họ Tào, nhà họ Cố của ông đều có bóng dáng. Tình hình rất phức tạp.

Nhà họ Diệp.

- Lão Trần, cảnh giới của anh hẳn là có nâng cao?

Diệp Phàm cười nói.

- Đa tạ công tử khích lệ, có nâng cao một chút, không thể tượng tượng được giao sâm công dụng rất lợi hại. Chẳng những ổn định cảnh giới còn đề cao, phỏng chừng hiện tại đạt đến thất đẳng, trình tự người thứ hai. Việc này đều do cậu cho Khiếu Thiên, Khiếu Thiên vô cùng cảm kích.

Trần Khiếu Thiên vẻ mặt cung kính.

- Trần lão, hai chúng ta còn nói làm gì? Tuy nhiên chuyện tìm người thế nào?

Diệp Phàm hỏi