Quan Thuật
Chương 850: Giết gà dọa khỉ
Cũng nên biết rằng từ khi Phương Viên đến Ma Xuyên nhậm chức đến nay thì đều nói năng thận trọng. Trong hội nghị thường vụ huyện về cơ bản y không hề lên tiếng.
Lần này là lần đầu tiên y đứng ra dốc sức ủng hộ Diệp Phàm, chuyện này khá kì lạ. Có lẽ nào Phương Viên bị Diệp Phàm ép buộc hay là hai người bọn họ liên kết với nhau.
Tuy nhiên, trong lòng ba người đều nghi ngờ có lẽ hành vi của Lôi Lượng Minh khiến cho Phương Viên nổi giận.
Ủy ban Kỷ luật vốn là nơi ra oai với cán bộ các ngành. Có lẽ đồng chí Phương Viên đến huyện Ma Xuyên gần một tháng còn chưa thể hiện gì nên y cũng muốn lần đầu tiên chứng minh cho mọi người thấy ta đây cũng không phải là một con hổ giấy.
Do đó y muốn tạo uy tín với Ủy ban Kỷ luật huyện, chấn hưng vai trò của mình.... Rất có khả năng là như vậy. Suy nghĩ ba người đó vừa thau đổi, họ cho rằng loại này chắc có khả năng chiếm thành. Nếu nói rằng Diệp Phàm thông đồng với Phương Viên thì không thể nhanh như vậy được.
Vi Bất Lý vừa thấy không được, lập tức hừ một tiếng rồi nói:
- Đồng chí Lôi Lượng Minh có một chút vấn đề nhỏ, chẳng hạn như thích uống rượu, nhưng đồng chí ấy chưa từng phạm phải sai lầm gì nghiêm trọng.
Một chút vấn đề nhỏ thì các đồng chí ngồi đây ai dám nói là không có chứ. Xét về nền công nghiệp của chúng ta mà nói, Ma Xuyên không có nhà máy nào, còn không có ngành công nghiệp nào cả.
Chung cuộc lại không thể bắt đồng chí Lôi Lượng Minh buộc người ta đến đầu tư được. Về chuyện ăn uống là chuyện nhỏ, vị lãnh đạo ấy xuống đây không phải để ăn uống. Chỉ chuyện nhỏ như vậy thì không có gì là sai lầm lớn cả.
Đối với Đảng ta thì như đồng chí ấy chỉ có việc chính là giáo dục. Nguyên tắc tổ chức Đảng đối với việc phạm phải một số vấn đề nhỏ như đồng chí ấy đều với phương châm trị bệnh cứu người.
Không thể vì một chút việc như vậy mà ra tay trừng phạt, lập tức miễn chức này nọ.
Chuyện này rất nghiêm trọng, bị miễn chức là đối với việc phạm những sai lầm nghiêm trọng, chẳng hạn như cướp của giết người, xúc phạm tư tưởng chính trị, cảm thấy người đó không thể giáo dục được mới có thể nặng tay như thế.
- Nếu chỉ với những việc nhỏ như vậy mà miễn chức thì cán bộ nhà nước chúng ta còn lại được mấy người chứ? Hơn nữa, tôi có cảm giác đồng chí Lôi Minh Lượng cũng là người có trách nhiệm, cũng không có biểu hiện gì khác người. Nói ngay như chuyện sửa đường, Phó chủ tịch Lôi dự tính một trăm ngàn, có thể nói là đã hoàn thành nhiệm vụ giải thích với Bí thư Chu.
Thiết Đông cũng tham gia phản đối.
Diệp Phàm trong bụng thầm thở phào một cái.
Bữa tối tại tửu lầu Thần Nữ.
Để chiêu đãi cô chủ Giang Đào Hồng, Diệp Phàm khẩn thiết mời cô ngày mai đến quyên tặng trực tiếp. Không ngờ rằng Giang Đào Hồng đồng ý ngay.
Tất nhiên, đài truyền hình địa khu nghe nói có Trang Thế Thành đến liền lập tức phái người đến, chắc đến nửa đêm sẽ tới Ma Xuyên.
Song chỉ có điều Giang Đào Hồng đồng ý ưu ái mình, trong lòng Diệp Phàm tất nhiên cũng hiểu được không phải cô nể vì hắn là lãnh đạo bởi vì cho tới bây giờ cô rất kiêu ngạo. Cho nên trong lòng thằng nhãi Diệp Phàm hết sức ngờ vực.
Sau bữa cơm chiều, Giang Đào Hồng không ngờ chủ động đề nghị Diệp Phàm đi tản bộ cùng cô.
"Trời lạnh như thế này thì thì đi bộ cái quái gì chứ, cũng không phải là tiết trời mùa thu mà? Cô ta có vẻ khác thường, không biết là sao lại thay đổi như vậy…"
Diệp Phàm tự nhiên nghĩ bụng, hắn bỗng cảm thấy vừa vui vừa sợ, bèn cười nói:
- Tôi vô cùng vinh hạnh có thể có cơ hội cùng mỹ nữ chủ bá Đức Bình tản bộ. Thật sự là phúc phận tám đời tu mới có được, ha hả…
- Chủ tịch Diệp thật là mau mồm mau miệng. Còn nói vậy nữa chứ, tôi mà có sức hấp dẫn nhiều vậy sao?
Giang Đào Hồng không ngờ đưa mắt liếc Diệp Phàm đầy vẻ quyến rũ, thái độ dịu dàng đầy vẻ nữ tính. Tuy nhiên hắn vẫn nghi ngờ cô không hiểu có chuyện gì không nên trong lòng gợn sóng. Thấy cô cứ tiếp cận mình, hắn khẳng định chắc chắn có chuyện.
Tuy nhiên Diệp Phàm suy đi nghĩ lại, mài chết hơn một chục triệu tế bào não cũng không nghĩ ra mình thì có gì đáng giá để Giang Đào Hồng có mưu đồ với mình.
Chủ tịch huyện Giang chết bộ Công an cũng đã điều tra rồi nhưng không thu được kết quả gì. Một chủ tịch huyện như hắn có thể giúp cô được gì chứ.
Việc này thật là kỳ lạ, hơn nữa chắc là có liên quan đến cái chết của Chủ tịch Giang. Nếu quả thật Chủ tịch Giang bị người ta mưu sát thì chuyện này chắc có âm mưu gì sâu xa, không riêng gì huyện Ma Xuyên có vấn đề mà phỏng chừng có thể liên quan đến một số lãnh đạo địa khu.
Diệp Phàm tự nhiên không muốn rơi vào vòng xoáy nguy hiểm như thế này để đến mức kiệt sức, gánh vác đại vận mệnh phát triển kinh tế.
Đương nhiên không phải là Diệp Phàm sợ hãi thế lực tà ác mà chủ yếu là người công bằng chính trực nhưng cũng có để ý đến vấn đề lợi ích của chính mình.
Nếu không có lợi thì không dậy sớm được."Thiên hạ rộn ràng vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi hướng". Hai ngàn năm trước, Thái Sử Công đã dùng câu nói này để nói đến quy tắc trò chơi của nhân loại.
Lần này là lần đầu tiên y đứng ra dốc sức ủng hộ Diệp Phàm, chuyện này khá kì lạ. Có lẽ nào Phương Viên bị Diệp Phàm ép buộc hay là hai người bọn họ liên kết với nhau.
Tuy nhiên, trong lòng ba người đều nghi ngờ có lẽ hành vi của Lôi Lượng Minh khiến cho Phương Viên nổi giận.
Ủy ban Kỷ luật vốn là nơi ra oai với cán bộ các ngành. Có lẽ đồng chí Phương Viên đến huyện Ma Xuyên gần một tháng còn chưa thể hiện gì nên y cũng muốn lần đầu tiên chứng minh cho mọi người thấy ta đây cũng không phải là một con hổ giấy.
Do đó y muốn tạo uy tín với Ủy ban Kỷ luật huyện, chấn hưng vai trò của mình.... Rất có khả năng là như vậy. Suy nghĩ ba người đó vừa thau đổi, họ cho rằng loại này chắc có khả năng chiếm thành. Nếu nói rằng Diệp Phàm thông đồng với Phương Viên thì không thể nhanh như vậy được.
Vi Bất Lý vừa thấy không được, lập tức hừ một tiếng rồi nói:
- Đồng chí Lôi Lượng Minh có một chút vấn đề nhỏ, chẳng hạn như thích uống rượu, nhưng đồng chí ấy chưa từng phạm phải sai lầm gì nghiêm trọng.
Một chút vấn đề nhỏ thì các đồng chí ngồi đây ai dám nói là không có chứ. Xét về nền công nghiệp của chúng ta mà nói, Ma Xuyên không có nhà máy nào, còn không có ngành công nghiệp nào cả.
Chung cuộc lại không thể bắt đồng chí Lôi Lượng Minh buộc người ta đến đầu tư được. Về chuyện ăn uống là chuyện nhỏ, vị lãnh đạo ấy xuống đây không phải để ăn uống. Chỉ chuyện nhỏ như vậy thì không có gì là sai lầm lớn cả.
Đối với Đảng ta thì như đồng chí ấy chỉ có việc chính là giáo dục. Nguyên tắc tổ chức Đảng đối với việc phạm phải một số vấn đề nhỏ như đồng chí ấy đều với phương châm trị bệnh cứu người.
Không thể vì một chút việc như vậy mà ra tay trừng phạt, lập tức miễn chức này nọ.
Chuyện này rất nghiêm trọng, bị miễn chức là đối với việc phạm những sai lầm nghiêm trọng, chẳng hạn như cướp của giết người, xúc phạm tư tưởng chính trị, cảm thấy người đó không thể giáo dục được mới có thể nặng tay như thế.
- Nếu chỉ với những việc nhỏ như vậy mà miễn chức thì cán bộ nhà nước chúng ta còn lại được mấy người chứ? Hơn nữa, tôi có cảm giác đồng chí Lôi Minh Lượng cũng là người có trách nhiệm, cũng không có biểu hiện gì khác người. Nói ngay như chuyện sửa đường, Phó chủ tịch Lôi dự tính một trăm ngàn, có thể nói là đã hoàn thành nhiệm vụ giải thích với Bí thư Chu.
Thiết Đông cũng tham gia phản đối.
Diệp Phàm trong bụng thầm thở phào một cái.
Bữa tối tại tửu lầu Thần Nữ.
Để chiêu đãi cô chủ Giang Đào Hồng, Diệp Phàm khẩn thiết mời cô ngày mai đến quyên tặng trực tiếp. Không ngờ rằng Giang Đào Hồng đồng ý ngay.
Tất nhiên, đài truyền hình địa khu nghe nói có Trang Thế Thành đến liền lập tức phái người đến, chắc đến nửa đêm sẽ tới Ma Xuyên.
Song chỉ có điều Giang Đào Hồng đồng ý ưu ái mình, trong lòng Diệp Phàm tất nhiên cũng hiểu được không phải cô nể vì hắn là lãnh đạo bởi vì cho tới bây giờ cô rất kiêu ngạo. Cho nên trong lòng thằng nhãi Diệp Phàm hết sức ngờ vực.
Sau bữa cơm chiều, Giang Đào Hồng không ngờ chủ động đề nghị Diệp Phàm đi tản bộ cùng cô.
"Trời lạnh như thế này thì thì đi bộ cái quái gì chứ, cũng không phải là tiết trời mùa thu mà? Cô ta có vẻ khác thường, không biết là sao lại thay đổi như vậy…"
Diệp Phàm tự nhiên nghĩ bụng, hắn bỗng cảm thấy vừa vui vừa sợ, bèn cười nói:
- Tôi vô cùng vinh hạnh có thể có cơ hội cùng mỹ nữ chủ bá Đức Bình tản bộ. Thật sự là phúc phận tám đời tu mới có được, ha hả…
- Chủ tịch Diệp thật là mau mồm mau miệng. Còn nói vậy nữa chứ, tôi mà có sức hấp dẫn nhiều vậy sao?
Giang Đào Hồng không ngờ đưa mắt liếc Diệp Phàm đầy vẻ quyến rũ, thái độ dịu dàng đầy vẻ nữ tính. Tuy nhiên hắn vẫn nghi ngờ cô không hiểu có chuyện gì không nên trong lòng gợn sóng. Thấy cô cứ tiếp cận mình, hắn khẳng định chắc chắn có chuyện.
Tuy nhiên Diệp Phàm suy đi nghĩ lại, mài chết hơn một chục triệu tế bào não cũng không nghĩ ra mình thì có gì đáng giá để Giang Đào Hồng có mưu đồ với mình.
Chủ tịch huyện Giang chết bộ Công an cũng đã điều tra rồi nhưng không thu được kết quả gì. Một chủ tịch huyện như hắn có thể giúp cô được gì chứ.
Việc này thật là kỳ lạ, hơn nữa chắc là có liên quan đến cái chết của Chủ tịch Giang. Nếu quả thật Chủ tịch Giang bị người ta mưu sát thì chuyện này chắc có âm mưu gì sâu xa, không riêng gì huyện Ma Xuyên có vấn đề mà phỏng chừng có thể liên quan đến một số lãnh đạo địa khu.
Diệp Phàm tự nhiên không muốn rơi vào vòng xoáy nguy hiểm như thế này để đến mức kiệt sức, gánh vác đại vận mệnh phát triển kinh tế.
Đương nhiên không phải là Diệp Phàm sợ hãi thế lực tà ác mà chủ yếu là người công bằng chính trực nhưng cũng có để ý đến vấn đề lợi ích của chính mình.
Nếu không có lợi thì không dậy sớm được."Thiên hạ rộn ràng vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi hướng". Hai ngàn năm trước, Thái Sử Công đã dùng câu nói này để nói đến quy tắc trò chơi của nhân loại.