Quan Thuật

Chương 751: Thiếu mất một câu

Năm ngoái chỉ mới mười chín tuổi đã được đặc cách đề bạt chức thượng tá trẻ tuổi nhất trong quân đội ta hiện nay. Hơn nữa còn là quân hàm thượng tá của Tổ đặc nhiệm A, chỗ đứng đó không phải thượng tá bình thường trong quân đội có thể so sánh được. Trong mắt Cổ Thiên Kỳ, người này có một tiền đồ thênh thang, là người không thể địch nổi, thuộc loại không thể đắc tội, hơn nữa còn phải cố gắng để tạo mối quan hệ.

- Phó soái Diệp nói rồi, bất cứ việc gì Tạ Cường anh cũng có thể phản đối tôi, đó là về vấn đề giải quyết việc chung của nhà nước.

Nhưng không thể đem ân oán cá nhân đến hội nghị thường vụ. Hơn nữa giống người đàn bà chanh chua vừa mở miệng đã mắng chửi người.

Ông trêu chọc Diệp Phàm tôi thì không nói làm gì, nhưng cứ lặp đi lặp lại việc dùng những từ ngữ trẻ con để mắng tôi. Kẻ sĩ có việc có thể nhịn có việc thì tuyệt đối không thể.

Trương Cường giận dữ nói. Cố Thiên Kỳ lập tức trầm ngâm. Ông ta biết, đây là những lời Diệp Phàm mượn miệng Trương Cường để bắn tiếng qua.

- Báo Săn còn có việc, tôi đi trước. Hôm nào lại mời Quân đoàn trưởng uống rượu. haha.

Trương Cường truyền lời xong, đúng lúc điện thoại reo, liền bỏ đi.

Thình thịch

Cố Thiên Kỳ đập mạnh xuống bàn, miệng mắng to:

- Khốn kiếp thật. Đúng là cùng một ruộc " lời trẻ con". Tạ gia thiếu mất một thiếu tướng trẻ tuổi.

Đột nhiên Phượng chính ủy cũng nhận được điện thoại về việc thay đổi người đề bạt, trong lòng cũng buồn bực.

Bởi vì người được đề nghị thay đổi chính là sư đoàn trưởng Sư đoàn đã chiến số một Triệu Côn của thành phố Mặc Hương. Đề bạt anh ta làm Phó quân đoàn trưởng quân đoàn thứ hai quân khu Lĩnh Nam. Đương nhiên, vì Triệu Côn đã là thiếu tướng, nên chuyện quân hàm không phải việc của Cố Thiên Kỳ. Đương nhiên. Cố Thiên Kỳ cũng có thể nâng đỡ một người khác lên chức thiếu tướng.
Diệp Phàm thờ dài, nhẹ nhàng mở cánh cửa khép hờ. Bên trong vẫn là một mầu hồng phấn kiều diễm ấm áp, sáng sủa mà không chói mắt.

Ngày xưa còn là Phương Nghê Muội ngây thơ trong sáng, giờ đã thành vợ của người ta. Một chiếc áo choàng đỏ thẫm, mặc vào trông có phần giống với áo cưới đỏ thẫm, vẫn lẳng lặng ngồi bên chiếc bàn làm việc kiểu cũ màu phấn hồng, có đặt một chiếc gương lớn. Trong gương nổi bật lên nhan sắc như hoa lê gặp mưa, còn có một con tim đang đâp rộn ràng.

Dưới nến màu hồng phấn phản lại phía sau cổ trắng hồng, cô có vẻ lãng mạn, mộng ảo, thậm chí đẹp mơ màng. Diệp Phàm còn có cảm giác như lạc trong giấc mộng kỳ diệu.

- Có chuyện gì sao?

Diệp Phàm nhẹ nhàng đóng cửa, khẽ hỏi.

- Ừ.

Phương Nghê Muội vừa trả lời, liền lao cả thân mình đến. Diệp Phàm hoa mắt, cảm thấy trước mặt là một mảnh trắng mông lung.

Một Phương Nghê Muội thuần khiết từ giờ trở nên giống như một tiền vệ không thể địch nổi. Không ngờ nút thắt từ chỗ cổ mở ra, áo choàng dần mở ra, rơi xuống bên hông, đến thân rồi xuống tới bắp đùi.

Hai đỉnh nhũ phong tử đứng thắng ở bộ ngực trước mắt. Phương Nghê Muội nhẹ nhàng run rẩy, bởi vì cô vẫn chưa sinh con.

Bên trong áo choàng, phía dưới không ngờ có quần lót. Đám cỏ hai bên có phần tản ra, hai sợi thon dài. Đôi chân vàng non dưới ánh đến màu hồng phấn cỏ chút quyến rũ mê người, chói mắt như yêu linh.

Phương Nghê Muội nhẹ nhàng khoát tay, màu áo đỏ nhẹ nhàng rơi xuống sàn gỗ thô. Là sàn gỗ thô chứ không phải sàn gỗ mộc thật, một pho tượng trắng mịnh như đang ôm ấp, phô diễn thân mình trước mắt Diệp Phàm. Theo đôi chân nhẹ nhàng di chuyển,

- Anh Phàm, thân hình này bên ngoài thì vẫn giống như xưa, chỉ có điều bên trong đã ô uế. Thân thể ô uế của Phương Nghê Muội không còn gì để đòi hỏi, để anh ngắm nhìn…ôi…

Phương Nghê Muội thở dài, hốc mắt đọng lại một giọt nước trong suốt, từ từ đứng tại nơi tuyệt vời, đột nhiên làm động tác như xoay người 360 độ, khi lại là hình chữ bát, khi cúi mình xuống, khiến toàn bộ mông phía sau không lộ chút gì trước mặt Trư Ca.

Sau đó, nhẹ nhàng ngồi xổm khoác áo choàng lên, lần này thắt cả cúc áo lại.

- Nghê Muội, có chuyện gì vậy, Tạ Đoan ức hiếp em ư?

Trong mắt Diệp Phàm lóe lên một tia nhìn đằng đằng sát khí.

- Không đâu, anh ấy đối với em tốt lắm, cung phụng như nữ hoàng. Chỉ có điều mấy ngày qua Tạ gia gặp đại nạn, mỗi ngày anh ấy đều uống đến say mèm. Nhưng còn chưa từng mắng hay đánh em…

Phương Nghê Muội nói.

- Vậy thì tốt

Diệp Phàm kìm lại ánh nhìn lạnh lẽo, chua xót cười.

- Em biết anh phải đi, có lẽ mãi mãi không quay về. Trước khi đi em có thể xin anh một việc được không?

Phương Nghê Muội vừa nói vừa nhìn chằm chằm Diệp Phàm

- Em nói đi.

Diệp Phàm ừ nói.