Quan Thuật
Chương 677: Vào quân khu lục soát
Đương nhiên, có một số bí mật mà một Phó giám đốc sở tỉnh như Lý Xương Hải cũng không thể nào tra được gì.
Vì cấp bậc của ông ta còn chưa đủ, chỉ biết được một số bí mật của tỉnh Nam Phúc, ngoại trừ Giám đốc sở An ninh quốc gia, Giám đốc sở Công an tỉnh, những nhân vật quan trọng, cùng Trưởng phòng công an, an ninh quốc gia một số vùng trọng yếu, thì những người khác sẽ không thể biết được.
- Vừa đúng, vừa không đúng, haha…
Câu trả lời của Mã Quốc Chính làm cho Lý Xương Hải mê muội, tối đen như hũ nút.
Trong lòng thầm kinh ngạc: "Bí thư Mã hôm này đúng là hơi kỳ lạ, lời nói làm người ta khó có thể cân nhắc được.
Thế nào là cũng đúng cũng không đúng, là cấp Phó quân là cấp Phó quân rồi, chẳng lẽ cấp bậc của Thiết Chiêm Hùng không chỉ là cấp bậc Phó quân này, chẳng lẽ là cấp trưởng?"
Diệp Phàm thở dài, cảm thấy tương đối thất vọng.
Kỳ thực Lý Xương Hải cũng có chỗ khó xử của Lý Xương Hải, chuyện này đang bị Bí thư Mã Quốc Chính giám sát chặt, anh ta không dám đem tự đem tín tức báo cho Diệp Phàm.
Vì Mã Quốc Chính muốn thả dây dài câu cá lớn, chưa câu được con cá Hứa Thông thì tạm thời ông sẽ không cho phép Lý Xương Hải động thủ.
"Làm thế nào mới có thể ép cô nàng Bì Cổ đi ra từ trong tay Tào Hồng, để cho Hứa Thông đi gặp cô ta, sau đó sắp xếp bên công an đến bắt tại trận, bằng chứng như núi, từ đó có thể làm cô nàng Bì Cổ khai ra, tìm được chứng cớ Hứa Thông và Mâu Cường vu cáo hãm hại mình, chỉnh cho hai tên này thành bánh bao luôn." Diệp Phàm trầm tư, chuyện này đúng là không dễ.
Hứa Thông này tương đối giảo hoạt, đây là thời kỳ quan trọng, tuyệt đối sẽ không dính líu chút gì đến Bì Cổ.
Lúc này, Lý Xương Hải đang ngồi trong phòng Mã Quốc Chính nói thầm.
- Bức rắn ra khỏi động!
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh Mã Quốc Chính nói một tiếng, ném cho y gói Trung Hoa trên bàn.
- Bức rắn ra khỏi hang thì dễ, mấu chốt là sợ Hứa Thông sẽ không tự mình đi gặp. Hứa Thông không đi thì còn có ý nghĩa gì nữa.
Cuối cùng tên nhãi chối bay mất, hơn nữa, trước đây Đặng Kiến Quân nắm Phòng công an thành phố Thủy Châu nhiều năm, dù là hiện nay, tôi cũng không biết có thể tin tưởng ai trong phòng này.
Mất ngày qua phái người đi đều là thân tín của tôi trên Sở tỉnh, tôi căn bản không dám phái người Phòng công an thành phố Thủy Châu đi.
Đoán chừng gió thổi cỏ lay, sẽ truyền đến tai Hứa Vạn Sơn mất.
Lý Xương Hải cũng cảm thấy nhức đầu, không nghĩ được cách gì hay cả.
Mã Quốc Chính hút ba điếu thuốc, uống mấy tách tà, đột nhiêm đập tay xuống bàn, sau tiếng rầm, nói:
- Cậu thả gió đi, sắp xếp các đồng chí Phòng công an nửa kín nữa hở lộ chuyện này ra.
Nói là điều tra được một cô gái tên Hoàng Hoa Thái, ngoại hiệu Bì Cổ, đến từ Hưng Yên Lĩnh.
Cứ vậy đi, chắc chắn tin này sẽ lọt vào tai Hứa Thông. Trong lòng cậu ta chắc chắn sẽ rối loạn, sau đó, chúng ta lại châm thêm lửa, để cho Mâu Cường biết được tin tức.
Chẳng hạn như cậu nghi ngờ Bì Cổ được giấu trong đại viện quân khu tỉnh gì đó. Hiện nay các đồng chí quân khu tỉnh cũng can thiệp, muốn cử người đi vào đó điều tra.
Vì cấp bậc của ông ta còn chưa đủ, chỉ biết được một số bí mật của tỉnh Nam Phúc, ngoại trừ Giám đốc sở An ninh quốc gia, Giám đốc sở Công an tỉnh, những nhân vật quan trọng, cùng Trưởng phòng công an, an ninh quốc gia một số vùng trọng yếu, thì những người khác sẽ không thể biết được.
- Vừa đúng, vừa không đúng, haha…
Câu trả lời của Mã Quốc Chính làm cho Lý Xương Hải mê muội, tối đen như hũ nút.
Trong lòng thầm kinh ngạc: "Bí thư Mã hôm này đúng là hơi kỳ lạ, lời nói làm người ta khó có thể cân nhắc được.
Thế nào là cũng đúng cũng không đúng, là cấp Phó quân là cấp Phó quân rồi, chẳng lẽ cấp bậc của Thiết Chiêm Hùng không chỉ là cấp bậc Phó quân này, chẳng lẽ là cấp trưởng?"
Diệp Phàm thở dài, cảm thấy tương đối thất vọng.
Kỳ thực Lý Xương Hải cũng có chỗ khó xử của Lý Xương Hải, chuyện này đang bị Bí thư Mã Quốc Chính giám sát chặt, anh ta không dám đem tự đem tín tức báo cho Diệp Phàm.
Vì Mã Quốc Chính muốn thả dây dài câu cá lớn, chưa câu được con cá Hứa Thông thì tạm thời ông sẽ không cho phép Lý Xương Hải động thủ.
"Làm thế nào mới có thể ép cô nàng Bì Cổ đi ra từ trong tay Tào Hồng, để cho Hứa Thông đi gặp cô ta, sau đó sắp xếp bên công an đến bắt tại trận, bằng chứng như núi, từ đó có thể làm cô nàng Bì Cổ khai ra, tìm được chứng cớ Hứa Thông và Mâu Cường vu cáo hãm hại mình, chỉnh cho hai tên này thành bánh bao luôn." Diệp Phàm trầm tư, chuyện này đúng là không dễ.
Hứa Thông này tương đối giảo hoạt, đây là thời kỳ quan trọng, tuyệt đối sẽ không dính líu chút gì đến Bì Cổ.
Lúc này, Lý Xương Hải đang ngồi trong phòng Mã Quốc Chính nói thầm.
- Bức rắn ra khỏi động!
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh Mã Quốc Chính nói một tiếng, ném cho y gói Trung Hoa trên bàn.
- Bức rắn ra khỏi hang thì dễ, mấu chốt là sợ Hứa Thông sẽ không tự mình đi gặp. Hứa Thông không đi thì còn có ý nghĩa gì nữa.
Cuối cùng tên nhãi chối bay mất, hơn nữa, trước đây Đặng Kiến Quân nắm Phòng công an thành phố Thủy Châu nhiều năm, dù là hiện nay, tôi cũng không biết có thể tin tưởng ai trong phòng này.
Mất ngày qua phái người đi đều là thân tín của tôi trên Sở tỉnh, tôi căn bản không dám phái người Phòng công an thành phố Thủy Châu đi.
Đoán chừng gió thổi cỏ lay, sẽ truyền đến tai Hứa Vạn Sơn mất.
Lý Xương Hải cũng cảm thấy nhức đầu, không nghĩ được cách gì hay cả.
Mã Quốc Chính hút ba điếu thuốc, uống mấy tách tà, đột nhiêm đập tay xuống bàn, sau tiếng rầm, nói:
- Cậu thả gió đi, sắp xếp các đồng chí Phòng công an nửa kín nữa hở lộ chuyện này ra.
Nói là điều tra được một cô gái tên Hoàng Hoa Thái, ngoại hiệu Bì Cổ, đến từ Hưng Yên Lĩnh.
Cứ vậy đi, chắc chắn tin này sẽ lọt vào tai Hứa Thông. Trong lòng cậu ta chắc chắn sẽ rối loạn, sau đó, chúng ta lại châm thêm lửa, để cho Mâu Cường biết được tin tức.
Chẳng hạn như cậu nghi ngờ Bì Cổ được giấu trong đại viện quân khu tỉnh gì đó. Hiện nay các đồng chí quân khu tỉnh cũng can thiệp, muốn cử người đi vào đó điều tra.