Quan Thuật
Chương 650: Hai con hổ cắn nhau, con què con bị thương
Thiết Chiêm Hùng trong lòng lắc đầu nói không chút hứng thú nào.
- Đừng nói là nước Mỹ nhỏ tí teo, mà đến tận vũ trụ cũng dễ dàng
Diệp Phàm tâng bốc thêm.
- Cậu nhóc này, miệng cậu trơn tru quá
Thiết Chiêm Hùng tưởng tượng lại, cảm thấy thằng nhóc này có chút kỳ lạ, phải có chuyện gì mới bảo mình đi đánh Golf, cười nói
- Này ông em, có phải muốn lừa tôi đi đánh Golf để làm cái gì đó phải không?
- Em nào dám, anh Thiết là ai chứ, dậm chân một cái, trái đất cũng phải run rẩy
Diệp Phàm bật cười ha hả, được tâng bốc trong lòng Thiết Chiêm Hùng vô cùng thoải mái.
- Thôi đi, tôi nhất thời chưa quay về Thủy Châu được, gần đây công việc của Tổ đặc nhiệm A rất nhiều, mà tôi vừa mới phục hồi sau khi bị thương đã bị Thủ trưởng Trấn bắt đến làm lao công.
Nói là thiếu người làm, các vệ sĩ Trung Nam Hải đều lấy đi một nửa. Các ủy viên Bộ chính trị đi nước ngoài có khi cũng không đưa ra được cao thủ ngũ đẳng để bảo vệ. Ôi..
Thiết Chiêm Hùng thở dài.
- Không thể nào, anh Thiết, điều kiện để trở thành tổ viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A là một cước có thể đập gãy bốn viên gạch xanh, cũng là tứ đẳng bậc Khai Nguyên. Tuy nói tổ viên chính thức của tổ đặc nhiệm A không nhiều, thì cũng năm mươi người, nhưng ngũ đẳng hẳn không ít, sao mà lãnh đạo nhà nước ra nước ngoài mà không có người đi bảo vệ được, như thế là thế nào?
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
- Người anh em, anh nói với chú chính là nói thật. Người thì có năm mươi người, tuy nhiên, nhiệm vụ gần nhất làm bị thương năm người, toàn bộ phải lui về quân đội hoặc về địa phương công tác. Hiện tại Tổ đặc nhiệm A của chúng ta chỉ còn 48 người, còn không đến năm mươi người. Chỉ còn bằng đấy người, nếu đi nước ngoài bảo vệ hết thì cũng không đủ
Thiết Chiêm Hùng vẻ mất mát và lo lắng.
- Thế sao không nhanh chóng nhận thêm người?
Diệp Phàm cũng nóng lòng, tuy chính mình không công tác ở Tổ đặc nhiệm A, nhưng rất quan tâm đến chuyện của Tổ đặc nhiệm A.
- Tuyển người, tuyển người ở đâu đây. Cao thủ tứ đẳng ở Trung Quốc chúng ta toàn bộ cũng không đến 200 người.
Nhà nước có thể tuyển 50 đã là tốt rồi, dù sao cũng phải để lại vài người cho người ta chứ. Gần đây tình hình có chút thay đổi, các cao thủ nước ngoài thường xuyên lấy danh nghĩa du lịch, cải trang đi vào nước ta.
Mà một số cao thủ của chúng ta cũng thường xuyên đi nước ngoài. Cả đám đều tính tình rất bạo, vừa thấy mặt đã đưa tay định khiêu chiến, giống như những người nay trời sinh đã hiếu chiến vậy.
- Phó chủ nhiệm Trương nói là việc thu hút đầu tư công lao hoàn toàn thuộc về Bí thư Cổ, Chủ nhiệm Diệp đang học ở trường Đảng, nên không có quan hệ nhiều lắm.
Ý là như thế, tôi lúc đó cũng hơi say, không thể nói rõ được.
Bí thư Cổ vừa nghe thấy liền vỗ vai Trương Quốc Hoa, cười nói: "Quốc Hoa nói rất đúng, nếu bàn về công lao thì lần này công lao thuộc về cậu, cậu hiện nay mới phải là nhân vật số một đang phụ trách công việc của Khu kinh tế Lâm Tuyền, đạt được thành tích như vậy, đương nhiên công lao đầu tiên là của cậu."
Đoàn Hải nói có chút tức giận.
- Được rồi, dù sao tôi cũng không ở nhà, công lao này thuộc về ai cũng không sao cả, chỉ cần làm cho Khu kinh tế Lâm Tuyền có thể phát triển, dân chúng cũng được nhờ, không cần nghĩ là vì ai
Diệp Phàm thản nhiên nói, trong lòng thầm mắng Cổ Bảo Toàn. Rõ ràng chuyện này là mánh lới.
Đến bây giờ Diệp Phàm cảm thấy nguy hiểm càng lớn, cảm giác rằng mình và Cổ Bảo Toàn giống như càng chạy càng xa, không có điểm giao nhau.
Hắn lẩm bẩm nói:
- Chủ tịch Hồ không phải là vì muốn mình ra tay giải quyết căn bệnh trên người của con hắn nên mới làm vậy, nhưng hiện nay thời cơ chưa đến, đơn phương độc mã đi Hải Nam tìm Câu Trần Âm Quỳ người đạt hàng cao thủ thất đẳng đã hai năm nay phần thắng không phải là lớn.
Nghĩ vậy vẻ mặt cười khổ, cảm thấy vì chính mình, Chủ tịch Hồ mới đến đầu tư vào Khu kinh tế Lâm Tuyền, cuối cùng có ai hiểu được đâu, thật chua xót.
Nhân lúc mình không ở nhà, một số người ở Khu kinh tế Lâm Tuyền đã nhận đấy làm công lao của mình, con mẹ nó, chẳng là chuyện gì? Trương Quốc Hoa là cái gì? Diệp Phàm này làm ra bao nhiêu chuyện, không thể lấy được sự tín nhiệm của Cổ Bảo Toàn sao.
Cổ Bảo Toàn và Trương Quốc Hoa kết hợp đánh cắp công lao của mình, đúng với câu tục ngữ "Hái quả đào"
Xem ra làm việc không chỉ là cố gắng hết sức, cố gắng hết sức cũng không được, hơn nữa còn dễ bị người khác đố kỵ, rước lấy sự bực mình
Diệp Phàm hung hăng mắng một câu
- Thế đạo quỷ quái!
Ngày 15/6/1996 đúng vào thứ Sáu
Trường Đảng có quy định, trừ buổi tối của ba ngày lễ, các ngày khác học sinh đều phải ở trong trường.
Thiết Chiêm Hùng về đến Vịnh Lam Nguyệt của Thủy Châu, vừa lấy được Lôi Âm Cửu Long Hoàn đã muốn chuồn ngay về Bắc Kinh để khôi phục đột phá cảnh giới cũ.
Giống cao thủ lục đẳng khôi phục tính đột phát, bên cạnh phải có một cao thủ bát đẳng bảo vệ, nếu không nếu xảy ra chuyện gì cũng không ai cứu được hắn.
Tuy nhiên bị Diệp Phàm kiên quyết giữ lại, nói muốn qua anh ta mời Phó Chủ tịch tỉnh Tề Chấn Đào đi đánh Golf.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)
- Đừng nói là nước Mỹ nhỏ tí teo, mà đến tận vũ trụ cũng dễ dàng
Diệp Phàm tâng bốc thêm.
- Cậu nhóc này, miệng cậu trơn tru quá
Thiết Chiêm Hùng tưởng tượng lại, cảm thấy thằng nhóc này có chút kỳ lạ, phải có chuyện gì mới bảo mình đi đánh Golf, cười nói
- Này ông em, có phải muốn lừa tôi đi đánh Golf để làm cái gì đó phải không?
- Em nào dám, anh Thiết là ai chứ, dậm chân một cái, trái đất cũng phải run rẩy
Diệp Phàm bật cười ha hả, được tâng bốc trong lòng Thiết Chiêm Hùng vô cùng thoải mái.
- Thôi đi, tôi nhất thời chưa quay về Thủy Châu được, gần đây công việc của Tổ đặc nhiệm A rất nhiều, mà tôi vừa mới phục hồi sau khi bị thương đã bị Thủ trưởng Trấn bắt đến làm lao công.
Nói là thiếu người làm, các vệ sĩ Trung Nam Hải đều lấy đi một nửa. Các ủy viên Bộ chính trị đi nước ngoài có khi cũng không đưa ra được cao thủ ngũ đẳng để bảo vệ. Ôi..
Thiết Chiêm Hùng thở dài.
- Không thể nào, anh Thiết, điều kiện để trở thành tổ viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A là một cước có thể đập gãy bốn viên gạch xanh, cũng là tứ đẳng bậc Khai Nguyên. Tuy nói tổ viên chính thức của tổ đặc nhiệm A không nhiều, thì cũng năm mươi người, nhưng ngũ đẳng hẳn không ít, sao mà lãnh đạo nhà nước ra nước ngoài mà không có người đi bảo vệ được, như thế là thế nào?
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
- Người anh em, anh nói với chú chính là nói thật. Người thì có năm mươi người, tuy nhiên, nhiệm vụ gần nhất làm bị thương năm người, toàn bộ phải lui về quân đội hoặc về địa phương công tác. Hiện tại Tổ đặc nhiệm A của chúng ta chỉ còn 48 người, còn không đến năm mươi người. Chỉ còn bằng đấy người, nếu đi nước ngoài bảo vệ hết thì cũng không đủ
Thiết Chiêm Hùng vẻ mất mát và lo lắng.
- Thế sao không nhanh chóng nhận thêm người?
Diệp Phàm cũng nóng lòng, tuy chính mình không công tác ở Tổ đặc nhiệm A, nhưng rất quan tâm đến chuyện của Tổ đặc nhiệm A.
- Tuyển người, tuyển người ở đâu đây. Cao thủ tứ đẳng ở Trung Quốc chúng ta toàn bộ cũng không đến 200 người.
Nhà nước có thể tuyển 50 đã là tốt rồi, dù sao cũng phải để lại vài người cho người ta chứ. Gần đây tình hình có chút thay đổi, các cao thủ nước ngoài thường xuyên lấy danh nghĩa du lịch, cải trang đi vào nước ta.
Mà một số cao thủ của chúng ta cũng thường xuyên đi nước ngoài. Cả đám đều tính tình rất bạo, vừa thấy mặt đã đưa tay định khiêu chiến, giống như những người nay trời sinh đã hiếu chiến vậy.
- Phó chủ nhiệm Trương nói là việc thu hút đầu tư công lao hoàn toàn thuộc về Bí thư Cổ, Chủ nhiệm Diệp đang học ở trường Đảng, nên không có quan hệ nhiều lắm.
Ý là như thế, tôi lúc đó cũng hơi say, không thể nói rõ được.
Bí thư Cổ vừa nghe thấy liền vỗ vai Trương Quốc Hoa, cười nói: "Quốc Hoa nói rất đúng, nếu bàn về công lao thì lần này công lao thuộc về cậu, cậu hiện nay mới phải là nhân vật số một đang phụ trách công việc của Khu kinh tế Lâm Tuyền, đạt được thành tích như vậy, đương nhiên công lao đầu tiên là của cậu."
Đoàn Hải nói có chút tức giận.
- Được rồi, dù sao tôi cũng không ở nhà, công lao này thuộc về ai cũng không sao cả, chỉ cần làm cho Khu kinh tế Lâm Tuyền có thể phát triển, dân chúng cũng được nhờ, không cần nghĩ là vì ai
Diệp Phàm thản nhiên nói, trong lòng thầm mắng Cổ Bảo Toàn. Rõ ràng chuyện này là mánh lới.
Đến bây giờ Diệp Phàm cảm thấy nguy hiểm càng lớn, cảm giác rằng mình và Cổ Bảo Toàn giống như càng chạy càng xa, không có điểm giao nhau.
Hắn lẩm bẩm nói:
- Chủ tịch Hồ không phải là vì muốn mình ra tay giải quyết căn bệnh trên người của con hắn nên mới làm vậy, nhưng hiện nay thời cơ chưa đến, đơn phương độc mã đi Hải Nam tìm Câu Trần Âm Quỳ người đạt hàng cao thủ thất đẳng đã hai năm nay phần thắng không phải là lớn.
Nghĩ vậy vẻ mặt cười khổ, cảm thấy vì chính mình, Chủ tịch Hồ mới đến đầu tư vào Khu kinh tế Lâm Tuyền, cuối cùng có ai hiểu được đâu, thật chua xót.
Nhân lúc mình không ở nhà, một số người ở Khu kinh tế Lâm Tuyền đã nhận đấy làm công lao của mình, con mẹ nó, chẳng là chuyện gì? Trương Quốc Hoa là cái gì? Diệp Phàm này làm ra bao nhiêu chuyện, không thể lấy được sự tín nhiệm của Cổ Bảo Toàn sao.
Cổ Bảo Toàn và Trương Quốc Hoa kết hợp đánh cắp công lao của mình, đúng với câu tục ngữ "Hái quả đào"
Xem ra làm việc không chỉ là cố gắng hết sức, cố gắng hết sức cũng không được, hơn nữa còn dễ bị người khác đố kỵ, rước lấy sự bực mình
Diệp Phàm hung hăng mắng một câu
- Thế đạo quỷ quái!
Ngày 15/6/1996 đúng vào thứ Sáu
Trường Đảng có quy định, trừ buổi tối của ba ngày lễ, các ngày khác học sinh đều phải ở trong trường.
Thiết Chiêm Hùng về đến Vịnh Lam Nguyệt của Thủy Châu, vừa lấy được Lôi Âm Cửu Long Hoàn đã muốn chuồn ngay về Bắc Kinh để khôi phục đột phá cảnh giới cũ.
Giống cao thủ lục đẳng khôi phục tính đột phát, bên cạnh phải có một cao thủ bát đẳng bảo vệ, nếu không nếu xảy ra chuyện gì cũng không ai cứu được hắn.
Tuy nhiên bị Diệp Phàm kiên quyết giữ lại, nói muốn qua anh ta mời Phó Chủ tịch tỉnh Tề Chấn Đào đi đánh Golf.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)