Quan Thuật
Chương 84: Hồng mạch hoa nhân diêu
- Diệp Phàm, ông ấy là chủ tịch tập đoàn Nam Cung ở Hồng Kông, tiên sinh Nam Cung Hồng Sách.
Đội trưởng Lý Xương Hải đứng lên giới thiệu, liếc sang Nam Cung Hồng Sách thấy lão gật đầu liề nói tiếp:
- Là như vậy, công tử Nam Cung Cẩm Thần của tiên sinh Nam Cung Hồng Sách mở công ty ở huyện Hồng Thạch thì bị Điêu Lục Thuận bắt cóc, đòi tiền chuộc 200 vạn. Tiên sinh Nam Cung vì an toàn của Cẩm Thần nên không báo cảnh sát, xuất 200 vạn chuẩn bị trao thì phát hiện không liên lạc được người.
Lúc ấy Điêu Lục Thuận và Tam Quý Tử đang thu xếp tổ chức đánh bạc tại miếu Ma Cô ở Lâm Tuyền. Sau khi bị vây bắt thì bỏ chạy cho đến khi bị giết chết. Sau khi tra hỏi mấy tên đồng bọn còn lại thì khai là Nam Cung Cẩm Thần đã ngộ hại, nói là thủ hạ của Điêu Lục Thuận tức giận vì bị lộ tin tức ở miếu Ma Cô nên đã giết chết con tin, ai!
Nói tới đây, đội trưởng Lý thở dài:
- Tiên sinh Nam Cung nghe chuyện của cậu nên nhất định muốn tới cảm ơn. Nói là cậu đã trả thù cho con trai ông ấy nên hôm nay đặc biệt từ Thủy Châu tới.
- Tiên sinh Nam Cung, là một công dân Hoa Hạ, mỗi người đều có trách nhiệm và nghĩa vụ này, đổi lại là người khác cũng sẽ làm như vậy. Vì thế đây là việc cháu phải làm, xin ngài đừng bận tâm.
Diệp Phàm vội vàng đứng lên từ chối, ông lão đang đau khổ vì mất con, bản thân mình sao còn dám nghĩ đến việc bắt người ta cảm tạ.
Diệp Phàm nhìn sang đội trưởng Lý mới nhớ ra chuyện điện thoại di động, vội vàng nói:
(Hoa nhân diêu)!
Nhìn món ăn mà nghĩ đến tên gọi thì đúng như vậy, nghe nói vật liệu để nấu nó đều là hoa dại hái từ trên núi, phối hợp khéo léo với nhau, vừa thơm ngon vừa đẹp mắt, lại rất lạ miệng khiến mọi người đều tấm tắc.
- Bà chủ Hoa, món Hoa đón chào người này có chút giống cô à! Tươi đẹp như hoa đào! Ha ha......
Triệu Thiết Hải đùa giỡn, bởi vì bà chủ Hoa đúng là xinh đẹp như hoa. Gương mặt đỏ hồng trông rất quyến rũ, đôi môi xinh xắn, cặp mông tròn trịa và bầu ngực căng phồng khiến bất cứ đàn ông nào cũng phải thầm nuốt nước miếng.
- Lại là một yêu tinh! Hoa đón chào người chẳng lẽ là bà chủ làm riêng cho mình, cái cô này, thật lợi hại.-
Diệp Phàm thầm oán, trong đầu chợt nhớ ra lúc Lý Đức Quý sắp chết có nói là Điêu Lục Thuận và Tam Quý Tử thường hay nói "Hồng mạch hoa nhân diêu", con trai lớn của tiên sinh Nam Cung Hồng Sách bị bắt cóc ở huyện Hồng Mạch, trong chuyện này nói không chừng có ẩn khuất gì đó.
Đội trưởng Lý Xương Hải đứng lên giới thiệu, liếc sang Nam Cung Hồng Sách thấy lão gật đầu liề nói tiếp:
- Là như vậy, công tử Nam Cung Cẩm Thần của tiên sinh Nam Cung Hồng Sách mở công ty ở huyện Hồng Thạch thì bị Điêu Lục Thuận bắt cóc, đòi tiền chuộc 200 vạn. Tiên sinh Nam Cung vì an toàn của Cẩm Thần nên không báo cảnh sát, xuất 200 vạn chuẩn bị trao thì phát hiện không liên lạc được người.
Lúc ấy Điêu Lục Thuận và Tam Quý Tử đang thu xếp tổ chức đánh bạc tại miếu Ma Cô ở Lâm Tuyền. Sau khi bị vây bắt thì bỏ chạy cho đến khi bị giết chết. Sau khi tra hỏi mấy tên đồng bọn còn lại thì khai là Nam Cung Cẩm Thần đã ngộ hại, nói là thủ hạ của Điêu Lục Thuận tức giận vì bị lộ tin tức ở miếu Ma Cô nên đã giết chết con tin, ai!
Nói tới đây, đội trưởng Lý thở dài:
- Tiên sinh Nam Cung nghe chuyện của cậu nên nhất định muốn tới cảm ơn. Nói là cậu đã trả thù cho con trai ông ấy nên hôm nay đặc biệt từ Thủy Châu tới.
- Tiên sinh Nam Cung, là một công dân Hoa Hạ, mỗi người đều có trách nhiệm và nghĩa vụ này, đổi lại là người khác cũng sẽ làm như vậy. Vì thế đây là việc cháu phải làm, xin ngài đừng bận tâm.
Diệp Phàm vội vàng đứng lên từ chối, ông lão đang đau khổ vì mất con, bản thân mình sao còn dám nghĩ đến việc bắt người ta cảm tạ.
Diệp Phàm nhìn sang đội trưởng Lý mới nhớ ra chuyện điện thoại di động, vội vàng nói:
(Hoa nhân diêu)!
Nhìn món ăn mà nghĩ đến tên gọi thì đúng như vậy, nghe nói vật liệu để nấu nó đều là hoa dại hái từ trên núi, phối hợp khéo léo với nhau, vừa thơm ngon vừa đẹp mắt, lại rất lạ miệng khiến mọi người đều tấm tắc.
- Bà chủ Hoa, món Hoa đón chào người này có chút giống cô à! Tươi đẹp như hoa đào! Ha ha......
Triệu Thiết Hải đùa giỡn, bởi vì bà chủ Hoa đúng là xinh đẹp như hoa. Gương mặt đỏ hồng trông rất quyến rũ, đôi môi xinh xắn, cặp mông tròn trịa và bầu ngực căng phồng khiến bất cứ đàn ông nào cũng phải thầm nuốt nước miếng.
- Lại là một yêu tinh! Hoa đón chào người chẳng lẽ là bà chủ làm riêng cho mình, cái cô này, thật lợi hại.-
Diệp Phàm thầm oán, trong đầu chợt nhớ ra lúc Lý Đức Quý sắp chết có nói là Điêu Lục Thuận và Tam Quý Tử thường hay nói "Hồng mạch hoa nhân diêu", con trai lớn của tiên sinh Nam Cung Hồng Sách bị bắt cóc ở huyện Hồng Mạch, trong chuyện này nói không chừng có ẩn khuất gì đó.