Quan Thuật
Chương 22: Tai thần
Hơn nữa lúc ấy lão Phí còn thần bí nói là sau khi đột phá được tầng thứ năm còn có thể sử dụng Thuật xem tướng gì đó của sư môn, ý là nói thông qua hành khí thần hồn có thể mơ hồ nắm bắt được trạng thái tâm lý từ trên tướng mạo của đối phương, nói ra vô cùng "huyền bí"
Diệp Phàm tự cho rằng đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, nếu có thể đoán ra được tâm lý yêu ghét của người thì quá tuyệt vời. Nhưng Hoa Hạ từ xưa tới nay vốn nhiều nhân tài ẩn sỉ, học thuyết Kinh Dịch bát quái thật ra cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ.
Một số người tích lũy kinh nghiệm sống lâu dài, cộng thêm sở trường đoán ý qua lời nói và sắc mặt nên có thể mơ hồ đoán được một chút tâm lý của người khác cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua là trên quan trường mà có loại bản lĩnh này thì tốt vô cùng, nếu trước khi có việc mà phỏng đoán được tâm lý của lãnh đạo, cho dù chỉ một chút thôi, thì cũng là trợ giúp cực lớn đối với con đường thăng quan của bản thân.
Nhưng muốn đột phá đến tầng thứ năm của thuật dưỡng sinh là vô cùng khó, thậm chí nói không có khả năng cũng không sai. Vì sư phụ Phí đã tu luyện suốt gần 60 năm mới được có tầng thứ tư. Cho dù có Thuật xem tướng của Lao Xá Tử gì đó, mình đạt đến cảnh giới ấy cũng đã sắp chui vào trong quan tài rồi thì còn dùng làm cái quái gì nữa. Cho nên Diệp Phàm tự nhủ rằng là sư môn đang cố ý làm ra vẻ huyền bí.
Nhưng bây giờ Diệp Phàm hứng thú vội vàng chạy đến vận hành khí ngưng thần dán tai vào vách tường bắt đầu nghe lén thử xem.
- Đáng ghét, anh lại dùng đầu ngón tay. Đã nói là không được rồi mà! Chỗ đó của người ta phát….
Một giọng con gái tựa như đang giận dỗi gắt gỏng nói, Diệp Phàm nghe được mà lạnh sống lưng.
- Mẹ nó, thì ra đang làm chuyện ấy.
Diệp Phàm cảm thấy có chút xui xẻo, đang định không nghe nữa thì lại nghe thấy một giọng nam quen thuộc cười gian nói:
- Sướng không? Tiểu Phù Dung, anh đến đây, bảo đảm sẽ hút hết nước trong cái lỗ của em, khà khà…
- A! Người đàn ông hình như là Thái Đại Giang, nghe nói vợ của ông ta không phải tên là Phù Dung, lẽ nào là ăn vụng hay sao?
Diệp Phàm tâm lý khẩn trương, cảm thấy cực kỳ kích thích, càng muốn nhét cả lỗ tai của mình vào bên trong vách tường.
- Đợi đã, anh phải nói rõ với em trước. Hôm qua anh nói cái ghế chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền chúng ta nhất định là của anh rồi, hơn nữa còn nói lão quỷ Tần đang âm thầm giở trò xấu, muốn đưa Tống Ninh Giang đang quản lý công nghiệp lên vị trí đó. Có phải là thật không. Chỗ dựa của lão quỷ Tần là bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương, anh dựa vào cái gì mà đấu với ông ta, đừng có mà câu cá không được người đầy mùi tanh, ngay cả chiếc ghế phó bí thư đảng ủy cũng không giữ được.
Phù Dung có chút lo lắng, ấp úng hỏi.
- Cưng ơi, lão quỷ Tần có bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương chống lưng, anh cũng có chủ tịch huyện Trương Tào Trung làm chỗ dựa! Đàn bà như em thì hiểu cái gì? Mau dạng chân ra, anh đây không đợi được rồi, làm không chết em.
Thái Đại Giang hừ hừ hưng phấn la lên.
- Không được! Phải trả lời thêm một vấn đề nữa. Anh làm chủ tịch thị trấn thì sẽ sắp xếp cho em vị trí gì. Lão già Vương ở Ban Đảng Chính rất đáng ghét, cứ như con ruồi bám lấy em cả ngày. Anh không sợ nó ăn thịt em sao, hic hic…
Phù Dung hạ giọng cười phóng đãng.
- Hắn dám! Anh đây lột da hắn. Nhưng Vương Nguyên Thành đó xác thực đáng ghét, cả ngày đỡ mông lão quỷ Tần, không thể ngày một ngày hai đánh đổ hắn được. Hay là em đổi chỗ sang bên Sở tài chính được không hả?
- Làm sở trưởng? nhưng sở tài chính không phải có sở trưởng rồi sao? Lưu Lương Huy đó cũng bám chặt lấy Tần lão quỷ. Hơn nữa sở tài chính là một miếng thịt béo của thị trấn chúng ta, Tần lão quỷ làm sao có thể buông tay được?
Phù Dung kinh ngạc hỏi.
- Lưu Lương Huy! Hắn tinh tướng không được mấy ngày đâu. Hắc hắc, cục cưng, dạng ra, cho vào trước đã rồi anh sẽ nói cho em biết.
Thái Đại Giang cười dâm nói.
- Ừ! Vào một chút rồi mau trả lời, hi hi…
Phù Dung cười mê hoặc nói.
- Có thể, a! Thoải mái quá. Trò chơi này thật sự không thể chê được…
Thái Đại Giang hì hục một hồi rồi nói:
- Lưu Lương Huy có thể có liên quan đến cái chết của chủ tịch Ngô. Hôm đó chỉ có Lưu Lương Huy và chủ tịch Ngô đến đập Thiên Thủy, sau khi trở về anh thấy hai người bọn họ hình như tinh thần không tốt lắm. Đặc biệt là sau khi Ngô Tín Dân treo cổ thì ánh mắt Lưu Lương Huy nhấp nháy cứ như kẻ trộm vậy. Phải biết rằng trước đó hắn vẫn vênh váo tự đắc nhìn mọi người trong thị trấn, cho nên bên trong khẳng định là có gì đó không muốn người khác thấy. Chỉ cần chúng ta điều tra ra được, lúc đó anh lại ngồi trên ghế chủ tịch thị trấn thì Lưu Lương Huy dù có lão quỷ Tần chống lưng cũng sẽ tự đổ. Ai! Phù Dung, làm chủ tịch thị trấn mà không nắm được quyền tài chính trong tay thì sống thế nào nữa. Mẹ kiếp! Làm không chết em!
, ai muốn chui vào mộ phần thối đó. Anh đoán là cậu nhóc đó cuối cùng sẽ biêu đầu chảy máu, có thể giữ được cái mạng nhỏ là may lắm rồi, ha ha.
Thái Đại Giang cười gượng nói:
- Làm nào! Cưng, làm thêm lần nữa.
- Mẹ kiếp! Thái Đại Giang này thật là đồ quỷ quái! Thật sự là đào một cái hố chết người mà bảo mình nhảy vào, mình phải cẩn thận một chút. Nhưng lão già này sắp ngồi lên ghế Chủ tịch huyện, nếu không làm việc cho lão thì chắc mình sẽ bị gây khó khăn, xem ra đành phải dựa vào phía bên bí thư Tần thôi, nếu không thì một trẻ ranh vắt mũi chưa sạch vừa mới tốt nghiệp như mình làm sao đấu lại lão…-
Diệp Phàm tâm tình phức tạp, không biết làm thế nào.
- Đại Giang, nếu anh không giúp cậu bé họ Diệp đó thì chẳng phải là đẩy nó sang chỗ bên lão quỷ Tần sao?
Phù Dung nghi hoặc không giải thích nối.
- Thế em tưởng lão quỷ Tần tốt lắm sao? Biết rõ đập Thiên Thủy không phải là nơi người có thể ở còn bảo thằng ranh họ Diệp đó đi, đoán chừng cũng đang lợi dụng nó.
Thái Đại Giang phân tích.
- Ai! Tiểu Diệp đáng thương. Vào đi, mạnh một chút, Đại Giang, hi hi, các anh đều không phải người tốt gì.
Phù Dung trêu đùa cười nói.
- Dám nói anh hư, anh đây đâm chết em, a…
Thái Đại Giang nén tiếng gào thét, trong phòng nhất thời xuân ý tràn trề.
- Xong rồi, bí thư Tần thật sự cũng là người xấu sao? Làm sao bây giờ?
Diệp Phàm ngơ ngác suy nghĩ, nhìn lướt qua người mình thì thấy toàn thân ướt đẫm, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
- Kỳ quái! Nghe trộm một lát sao lại thành bộ dạng như thế này. Lẽ nào vận chuyển thuật dưỡng sinh nghe lén cũng hao tổn công lực và tinh thần? Xem ra thật sự phải mua chút đồ ngon tẩm bổ, cũng không thể nghe trộm quá thường xuyên, tốn sức lắm.
Diệp Phàm vội vàng chạy đi tắm rửa, xong rồi lấy sâm Mỹ mẹ mua cho đem ra ăn sống. Nghe lão Phí nói là ăn sống nhân sâm vận hành thuật dưỡng sinh cũng giúp khôi phục tinh thần và công lực.
Diệp Phàm tự cho rằng đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, nếu có thể đoán ra được tâm lý yêu ghét của người thì quá tuyệt vời. Nhưng Hoa Hạ từ xưa tới nay vốn nhiều nhân tài ẩn sỉ, học thuyết Kinh Dịch bát quái thật ra cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ.
Một số người tích lũy kinh nghiệm sống lâu dài, cộng thêm sở trường đoán ý qua lời nói và sắc mặt nên có thể mơ hồ đoán được một chút tâm lý của người khác cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua là trên quan trường mà có loại bản lĩnh này thì tốt vô cùng, nếu trước khi có việc mà phỏng đoán được tâm lý của lãnh đạo, cho dù chỉ một chút thôi, thì cũng là trợ giúp cực lớn đối với con đường thăng quan của bản thân.
Nhưng muốn đột phá đến tầng thứ năm của thuật dưỡng sinh là vô cùng khó, thậm chí nói không có khả năng cũng không sai. Vì sư phụ Phí đã tu luyện suốt gần 60 năm mới được có tầng thứ tư. Cho dù có Thuật xem tướng của Lao Xá Tử gì đó, mình đạt đến cảnh giới ấy cũng đã sắp chui vào trong quan tài rồi thì còn dùng làm cái quái gì nữa. Cho nên Diệp Phàm tự nhủ rằng là sư môn đang cố ý làm ra vẻ huyền bí.
Nhưng bây giờ Diệp Phàm hứng thú vội vàng chạy đến vận hành khí ngưng thần dán tai vào vách tường bắt đầu nghe lén thử xem.
- Đáng ghét, anh lại dùng đầu ngón tay. Đã nói là không được rồi mà! Chỗ đó của người ta phát….
Một giọng con gái tựa như đang giận dỗi gắt gỏng nói, Diệp Phàm nghe được mà lạnh sống lưng.
- Mẹ nó, thì ra đang làm chuyện ấy.
Diệp Phàm cảm thấy có chút xui xẻo, đang định không nghe nữa thì lại nghe thấy một giọng nam quen thuộc cười gian nói:
- Sướng không? Tiểu Phù Dung, anh đến đây, bảo đảm sẽ hút hết nước trong cái lỗ của em, khà khà…
- A! Người đàn ông hình như là Thái Đại Giang, nghe nói vợ của ông ta không phải tên là Phù Dung, lẽ nào là ăn vụng hay sao?
Diệp Phàm tâm lý khẩn trương, cảm thấy cực kỳ kích thích, càng muốn nhét cả lỗ tai của mình vào bên trong vách tường.
- Đợi đã, anh phải nói rõ với em trước. Hôm qua anh nói cái ghế chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền chúng ta nhất định là của anh rồi, hơn nữa còn nói lão quỷ Tần đang âm thầm giở trò xấu, muốn đưa Tống Ninh Giang đang quản lý công nghiệp lên vị trí đó. Có phải là thật không. Chỗ dựa của lão quỷ Tần là bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương, anh dựa vào cái gì mà đấu với ông ta, đừng có mà câu cá không được người đầy mùi tanh, ngay cả chiếc ghế phó bí thư đảng ủy cũng không giữ được.
Phù Dung có chút lo lắng, ấp úng hỏi.
- Cưng ơi, lão quỷ Tần có bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương chống lưng, anh cũng có chủ tịch huyện Trương Tào Trung làm chỗ dựa! Đàn bà như em thì hiểu cái gì? Mau dạng chân ra, anh đây không đợi được rồi, làm không chết em.
Thái Đại Giang hừ hừ hưng phấn la lên.
- Không được! Phải trả lời thêm một vấn đề nữa. Anh làm chủ tịch thị trấn thì sẽ sắp xếp cho em vị trí gì. Lão già Vương ở Ban Đảng Chính rất đáng ghét, cứ như con ruồi bám lấy em cả ngày. Anh không sợ nó ăn thịt em sao, hic hic…
Phù Dung hạ giọng cười phóng đãng.
- Hắn dám! Anh đây lột da hắn. Nhưng Vương Nguyên Thành đó xác thực đáng ghét, cả ngày đỡ mông lão quỷ Tần, không thể ngày một ngày hai đánh đổ hắn được. Hay là em đổi chỗ sang bên Sở tài chính được không hả?
- Làm sở trưởng? nhưng sở tài chính không phải có sở trưởng rồi sao? Lưu Lương Huy đó cũng bám chặt lấy Tần lão quỷ. Hơn nữa sở tài chính là một miếng thịt béo của thị trấn chúng ta, Tần lão quỷ làm sao có thể buông tay được?
Phù Dung kinh ngạc hỏi.
- Lưu Lương Huy! Hắn tinh tướng không được mấy ngày đâu. Hắc hắc, cục cưng, dạng ra, cho vào trước đã rồi anh sẽ nói cho em biết.
Thái Đại Giang cười dâm nói.
- Ừ! Vào một chút rồi mau trả lời, hi hi…
Phù Dung cười mê hoặc nói.
- Có thể, a! Thoải mái quá. Trò chơi này thật sự không thể chê được…
Thái Đại Giang hì hục một hồi rồi nói:
- Lưu Lương Huy có thể có liên quan đến cái chết của chủ tịch Ngô. Hôm đó chỉ có Lưu Lương Huy và chủ tịch Ngô đến đập Thiên Thủy, sau khi trở về anh thấy hai người bọn họ hình như tinh thần không tốt lắm. Đặc biệt là sau khi Ngô Tín Dân treo cổ thì ánh mắt Lưu Lương Huy nhấp nháy cứ như kẻ trộm vậy. Phải biết rằng trước đó hắn vẫn vênh váo tự đắc nhìn mọi người trong thị trấn, cho nên bên trong khẳng định là có gì đó không muốn người khác thấy. Chỉ cần chúng ta điều tra ra được, lúc đó anh lại ngồi trên ghế chủ tịch thị trấn thì Lưu Lương Huy dù có lão quỷ Tần chống lưng cũng sẽ tự đổ. Ai! Phù Dung, làm chủ tịch thị trấn mà không nắm được quyền tài chính trong tay thì sống thế nào nữa. Mẹ kiếp! Làm không chết em!
, ai muốn chui vào mộ phần thối đó. Anh đoán là cậu nhóc đó cuối cùng sẽ biêu đầu chảy máu, có thể giữ được cái mạng nhỏ là may lắm rồi, ha ha.
Thái Đại Giang cười gượng nói:
- Làm nào! Cưng, làm thêm lần nữa.
- Mẹ kiếp! Thái Đại Giang này thật là đồ quỷ quái! Thật sự là đào một cái hố chết người mà bảo mình nhảy vào, mình phải cẩn thận một chút. Nhưng lão già này sắp ngồi lên ghế Chủ tịch huyện, nếu không làm việc cho lão thì chắc mình sẽ bị gây khó khăn, xem ra đành phải dựa vào phía bên bí thư Tần thôi, nếu không thì một trẻ ranh vắt mũi chưa sạch vừa mới tốt nghiệp như mình làm sao đấu lại lão…-
Diệp Phàm tâm tình phức tạp, không biết làm thế nào.
- Đại Giang, nếu anh không giúp cậu bé họ Diệp đó thì chẳng phải là đẩy nó sang chỗ bên lão quỷ Tần sao?
Phù Dung nghi hoặc không giải thích nối.
- Thế em tưởng lão quỷ Tần tốt lắm sao? Biết rõ đập Thiên Thủy không phải là nơi người có thể ở còn bảo thằng ranh họ Diệp đó đi, đoán chừng cũng đang lợi dụng nó.
Thái Đại Giang phân tích.
- Ai! Tiểu Diệp đáng thương. Vào đi, mạnh một chút, Đại Giang, hi hi, các anh đều không phải người tốt gì.
Phù Dung trêu đùa cười nói.
- Dám nói anh hư, anh đây đâm chết em, a…
Thái Đại Giang nén tiếng gào thét, trong phòng nhất thời xuân ý tràn trề.
- Xong rồi, bí thư Tần thật sự cũng là người xấu sao? Làm sao bây giờ?
Diệp Phàm ngơ ngác suy nghĩ, nhìn lướt qua người mình thì thấy toàn thân ướt đẫm, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
- Kỳ quái! Nghe trộm một lát sao lại thành bộ dạng như thế này. Lẽ nào vận chuyển thuật dưỡng sinh nghe lén cũng hao tổn công lực và tinh thần? Xem ra thật sự phải mua chút đồ ngon tẩm bổ, cũng không thể nghe trộm quá thường xuyên, tốn sức lắm.
Diệp Phàm vội vàng chạy đi tắm rửa, xong rồi lấy sâm Mỹ mẹ mua cho đem ra ăn sống. Nghe lão Phí nói là ăn sống nhân sâm vận hành thuật dưỡng sinh cũng giúp khôi phục tinh thần và công lực.