Phi Tẩu Công Lược
Chương 9: Nảy mầm
Trên đường về Lâm Vĩ Khang đã trở lại như bình thường, không còn bừng bừng hưng phấn như lúc trước, chỉ an tĩnh cúi đầu theo sau Lâm Cẩm Vân.
Lâm Cẩm Vân thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với Lâm Vĩ Khang, từng câu từng chữ căn dặn hắn khi về nhà phải nói dối người trong nhà thế nào, không được kể cho bất kỳ ai nghe chuyện vừa xảy ra.
Lâm Vĩ Khang không dám nhìn cô cũng không đáp lời, chỉ yên lặng gật đầu. Lâm Cẩm Vân không biết hắn có nghe vào hay không, vẻ mặt cũng theo đó căng thẳng cau mày.
Hai anh em cứ như vậy một trước một sau ủ rũ cúi đầu trở về nhà.
Những người khác còn chưa từ trại vịt trở về, trong nhà chỉ có một mình Tưởng Lan đang bận rộn.
Từ lúc hai người vừa vào cửa, Tưởng Lan đã phát giác hai anh em xảy ra chuyện, Lâm Vĩ Khang vừa về đã vọt ngay vào phòng mình, mà Lâm Cẩm Vân lại còn gấp gáp hơn, vào cửa xong là ném cái sọt trong tay vào góc tường, còn chưa kịp chào hỏi đã lập tức đi lên phòng mình ở lầu hai.
Tưởng Lan đợi một lúc không thấy Lâm Cẩm Vân xuống lầu, trong lòng hơi chút bất an, đang định lên lầu hỏi thử xem sao, lại thấy Lâm Vĩ Khang từ phòng đi ra, nhìn có vẻ là đi vệ sinh. Tưởng Lan liền dời ánh mắt quan sát về hướng Lâm Vĩ Khang, phát hiện ống quần hắn đã lấm lem bùn đất, giày cũng cực kỳ bẩn.
Tưởng Lan biết Lâm Vĩ Khang vì ngày hôm nay mà cao hứng suốt mấy đêm liền, sáng hôm nay còn cố ý chọn ra bộ quần áo cùng giày mà bản thân thích nhất. Đặc biệt là đôi giày thể thao trắng trên chân kia, nghe Quách Xuân Lan nói giày này là món quà mà Lâm Cẩm Vân đã mua cho hắn khi nhận được tháng lương đầu tiên, hắn yêu thích vô cùng, bình thường đều khóa giày ở trong ngăn tủ không cho ai chạm vào, chỉ có ra ngoài hoặc là trong nhà có khách mới chịu lấy ra mang, không ngờ hôm nay ra ngoài một chuyến lại làm giày bẩn thành như vậy.
Tưởng Lan tràn đầy nghi vấn, nàng thấy Lâm Vĩ Khang từ nhà vệ sinh ra tới liền hỏi hắn: "Vĩ Khang, anh đói bụng chưa? Hay là em làm chút gì cho anh ăn nhé?"
Lâm Vĩ Khang ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, mím môi lắc đầu, lại gục đầu xuống đi về phòng mình.
Tưởng Lan nhìn thấy dáng vẻ hắn không vui, trong lòng càng thêm lo lắng, nàng nghĩ ngợi, vẫn nên theo vào phòng Lâm Vĩ Khang.
Lâm Vĩ Khang không có thói quen khóa cửa, Tưởng Lan đứng ở cửa nhìn hắn cởi giày, liền mở miệng dò hỏi: "Giày bẩn hết rồi, để em giặt giúp anh được không?"
Lâm Vĩ Khang không hé răng, chỉ giơ đôi giày bẩn lên nhìn trong chốc lát, mặt mang phiền muộn, đưa giày qua.
Tưởng Lan cầm lấy giày không vội rời đi mà đứng trước mặt hắn cười hỏi: "Sao lại bẩn thế này? Có phải do anh hái lá cây bị ngã không?"
Không phải té ngã sao?
Vậy đã xảy ra chuyện gì?