Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm
Chương 58: Ông xã ơi... bốn tuần rồi
Tề gia đã không được tiến vào cổng lớn nhà họ Tưởng, sau đó lại còn bị Lưu phu nhân cười nhạo một phen, trên đường trở về, sắc mặt Tề phu nhân đỏ lên, cằn nhằn tới lui mắng Lưu phu nhân là đồ tiểu nhân, cay nghiệt. Đầy mặt Tề Bằng dù phiền chán nhưng vẫn không nói gì, tùy ý Tề phu nhân.
Ngược lại là Tề Hạo ngồi chính giữa lại quát một câu đừng nói nữa.
Âm thanh chói tai.
Tề phu nhân sợ hết hồn, nhanh chóng dỗ con trai: "Hạo Hạo làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?"
Kể từ lúc cãi nhau với Tề Bằng đến giờ, thậm chí là sau đó bọn họ còn ra tay đánh nhau thì Tề phu nhân càng quan tâm chú ý đến Tề Hạo nhiều hơn nữa, nó chính là toàn bộ hy vọng của bà ta.
Gương mặt Tề Hạo bình tĩnh, mới vừa rồi nó đã thấy được Lưu Tư Miểu, đó chính là bạn học cùng lớp với nó. Chờ sau khi tựu trường, con nhỏ mồm miệng như cái loa đó chắc chắn rêu rao khắp nơi cho mà xem.
Lưu phu nhân bà tám như vậy, không chừng con nhỏ đáng ghét đó cũng đã biết được chuyện nhà bọn họ có con riêng rồi cũng nên. Về sau, một khi nó đi học thì cả lớp, à không, cả trường đều sẽ biết đến luôn mất.
Tất cả đều là do mẹ cả. Nếu không phải mẹ và ba cãi nhau ầm ĩ thì ba cũng sẽ không nói ra Tề Thiên.
Tề Hạo có tính cách điển hình từ một gia đình bạo ngược, nó biết mẹ nó thương nó, che chở cho nó nên nó cứ việc lén lút hận Tề Bằng trong lòng, thế nhưng không dám biểu lộ ra. Công ty trong nhà bây giờ đều dưới quyền của Tề Bằng, sau này nó có thể thừa kế gia nghiệp được hay không cũng do Tề Bằng quyết định.
Cho nên nó mới tìm một người "Gánh" thay cho uất ức của nó, và đó là Tề phu nhân.
Tề phu nhân sững sờ: "Lúc nãy con nói không thoải mái nên mẹ mới mở cửa sổ ra... "
Tề Hạo liền trừng mắt với Tề phu nhân. Tề phu nhân vừa mới bị Lưu phu nhân châm chọc xong nên giờ vẫn còn tức giận trong lòng, bây giờ còn bị con trai mà mình yêu thương trợn mắt quát mắng, nhất thời bà ta không có chỗ phát tiết, tức giận nói: "Tề Bằng, ông cũng không quản quản con trai ông đi."
"Sao lại nói chuyện với mẹ con như vậy, không có chút giáo dưỡng nào." Tề Bằng la rầy một câu, không còn tinh lực đâu mà quản chuyện trong nhà, đầy đầu ông ta bây giờ đều là chuyện của công ty, đến mức bây giờ ông ta cũng sợ không dám đến công ty luôn rồi.
Năm mới mà một đống chuyện rối rắm ụp đến.
Tề Bằng càng nghĩ càng đau đầu, nhấc tay dúi đầu Tề Hạo một cái: "Thằng nhóc con nhà mày còn dám trừng ba. Đều là tại mày cả đấy, nếu không phải tại mày thì anh mày cũng không có tức giận rồi."
Việc Tề Hạo đi tìm người gánh chịu nhất định là được kế thừa rồi.
"Ông đánh Hạo Hạo làm gì? Nói thì nói thôi chứ mắc gì mà phải động tay động chân. Có phải ông đánh Hạo Hạo choáng váng rồi là lập tức đón đứa con hoang kia về đúng không?" Tề phu nhân không có nguyên tắc gì mà đau lòng con trai, ôm nó lại rồi dỗ dành.
Tề Bằng mắng một câu con hư tại mẹ, nói mình xuống xe rồi thẳng thừng đón xe khác đi.
Đêm ba mươi, hầu hết các nhân viên của công ty đều được nghỉ, chỉ còn một số người ở lại trực ban. Tề Bằng vừa trở lại công ty thì quả nhiên lại có vấn đề. Ông ta đưa ra quyết định muốn kéo dài thời gian, chờ qua năm mới lại nói sau, nói rồi điện thoại lại có cuộc gọi tới.
Thấy người gọi là bạn cũ của mình, Tề Bằng thở phào nhẹ nhõm.
"Chúc mừng năm mới, chú em Tề, nghe nói hôm nay ông đến Tưởng gia à?"
"Nếu ông muốn gọi đến để cười nhạo tôi thì thôi đi, bây giờ đầu tôi đều muốn nổ tung cả rồi."
Đầu dây bên kia nói: "Tôi nói chứ, nếu như bởi vì ông mà đứa con lớn của ông tức giận, vậy muốn tháo chuông thì phải do người buộc chuông rồi. Là ba con với nhau, bằng không thì ông cứ bất chấp cái mặt già nua của mình đi, dù sao thì những năm này mấy người cũng thật sự bạc đãi Tiểu Tề rồi còn gì. Nói xin lỗi mềm mại chút, mấy đứa nhóc con dễ dỗ lắm."
Tề Bằng vốn định dạy dỗ bằng gậy gộc nhưng hiện tại ông ta chỉ có thể nói: "Điện thoại không nhận, cửa cũng không vào được, ông nói xem tôi còn có cách nào nữa đây. Tôi là ba nó, bây giờ mọi chuyện còn nháo thành như vậy... Thật sự là, thật sự là không sợ mấy người chê cười mà."
Chuyện cười của Tề gia, giờ đây ai cũng biết.
Đối diện còn nói: "Nó ở khu nào? Không chừng nơi đó tôi có căn hộ đấy. Ngay cả cửa cũng không vào được thì đúng là quá trớn rồi, dù sao cũng không có thâm cừu đại hận gì, hai người cứ ngồi xuống nói chuyện rõ ràng. Lúc đó, ông nhớ thái độ phải mềm mại một chút đấy."
Tề Bằng nói địa chỉ ra, đầu dây bên kia nói: "Nơi đó thì tôi không có nhà, nhưng mà tôi có quen một ông bạn ở trong khu đó, đúng lúc mấy ngày nữa tôi tới đó chúc Tết, chúng ta đi cùng nhau luôn đi."
"Ông anh, lần này thật sự cám ơn ông nhiều."
"Khách sáo làm gì, tôi cũng hy vọng ba con mấy người tốt trở lại, sau đó cho dù Tiểu Tề muốn bán cổ phần hay là quen mặt với Tưởng gia đi nữa thì cũng đều có lợi cho tôi cả thôi."
Nghe đầu dây bên kia nói như vậy, Tề Bằng cũng yên lòng. Tất cả đều là bạn bè thương mại mà thôi, có thể trò chuyện được nhưng cũng không phải là quan tâm thân thiết gì, hiện tại đối phương thấy có lợi cho mình là tốt rồi.