Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm
Chương 43: Ông xã à, chúng ta là một đôi trời sinh
...
Tề Trừng ngượng ngùng muốn thoát khỏi cái ôm ấm áp của ông xã để đi xuống, nhưng chân mới vừa chạm đất đã mềm nhũn không còn tí sức lực nào, cậu ngã vào lồng ngực anh, bị anh ôm thẳng vào lòng.
"Em, em muốn đi tắm." Tề Trừng nhỏ giọng nói.
Vừa có mùi dâu tây, vừa có thêm mùi gì đó khác nữa... A a a a a không thể suy nghĩ nữa rồi!
Bạch Tông Ân ôm thiếu niên, hôn một cái xuống má cậu rồi nói: "Không sao."
Tề Trừng xấu hổ gần chết, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, cảm thấy cái hôn này thật ngọt ngào quá đi mất.
"Vừa rồi anh còn nói em tự mình làm." Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm. Nhưng vùi trong lồng ngực ông xã thật thoải mái làm cậu lười cử động, cũng không còn sức lực, chỉ muốn dính vào trong lòng ông xã mãi thôi. Hai mắt ướŧ áŧ, giọng cũng khàn khàn, đều là do vừa nãy đã gào khóc quá nhiều.
Bạch Tông Ân khắc chế chính mình, sờ sờ mái tóc xoăn ướt đẫm mồ hôi của thiếu niên, phải nhanh chóng rửa ráy, nếu không thì sẽ sinh bệnh.
"Nếu tự em đi tắm rửa thì sẽ làm bẩn sàn nhà." Bạch Tông Ân thấp giọng dặn dò: "Ôm chặt."
Hai tay Tề Trừng ôm lấy cổ ông xã, vùi cả thân mình trong lòng anh, xe lăn bắt đầu chuyển động, có loại cảm giác kỳ lạ như là cùng với ông xã đi xe đến phòng tắm.
Mất một lúc sau cậu mới hiểu 'tự mình đi tắm sẽ làm bẩn sàn nhà' là có ý gì.
A a a a.
Câu Cún con lại thẹn thùng dúi mặt vào trong lồng ngực ông xã.
Bạch Tông Ân thấy biểu tình của thiếu niên là biết cậu đã hiểu ý anh, nên lại nổi hứng muốn trêu chọc: "Em muốn làm bẩn sàn nhà để ngày mai chú Quyền tới thu dọn sao?"
"Không muốn không muốn." Lắc đầu như trống bỏi.
Thiếu niên ôm anh rất chặt, ỷ lại anh, giống như tất cả đều là anh. Tâm trạng Bạch Tông Ân rất tốt, anh khẽ cười nhẹ, cúi xuống thì thấy thiếu niên đang ngước mặt lên nhìn mình.
"Ông xã, vừa rồi anh đã cười sao, thật sự rất đẹp."
Bạch Tông Ân lại cúi đầu trao cho thiếu niên một cái hôn nhẹ.
"Bởi vì ở cùng với em rất vui vẻ." Trong lúc vô tình, giọng điệu của anh cũng rất nhẹ nhàng.
Tề Trừng lộ ra lúm đồng tiền.
Trong phòng tắm có ghế tựa, là để cho Bạch Tông Ân dùng khi tắm, vòi hoa sen đặt ở vị trí có thể lấy được. Vốn dĩ Tề Trừng muốn tự mình tắm nhưng cậu lại thích có người bên cạnh chăm sóc hơn, hoàn toàn không muốn tách ra khỏi ông xã.
"Trừng Trừng, vừa rồi em đã tốn nhiều sức rồi, bây giờ để cho anh." Bạch Tông Ân nhìn ra thiếu niên đang xoắn xuýt, anh lấy vòi hoa sen rồi thử nhiệt độ.
Tề Trừng đỏ mặt, rõ ràng đang rất thẹn thùng nhưng lại làm nũng tranh công nói: "Vừa nãy em thật sự đã ra sức rất nhiều đó."
Bạch Tông Ân nhìn hai mắt sáng ngời và tràn ngập tin vậy của thiếu niên, rồi giọng điệu kiêu ngạo và đầy vui vẻ của cậu. Đáy mắt anh một mảnh mềm mại, càng thêm ôn nhu, khen ngợi nói: "Vừa nãy em làm rất tốt."
Rồi lập tức thay đổi đề tài.
"Nước có ấm không?"
"Rất ấm, rất thoải mái." Tề Trừng gật đầu, một đầu tóc xoăn cũng lay lay.
Bây giờ cậu cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ này, có được thứ mà trước đây bản thân không bao giờ dám đòi hỏi.
Thật sự rất hạnh phúc.
Trên người là mùi hương sữa tắm của ông xã, mùi thơm lành lạnh rất nhẹ, vô cùng dễ ngửi. Cuối cùng còn bao bọc cả thân mình bằng khăn tắm của anh nữa. Sau khi tắm xong, Tề Trừng thật không muốn về phòng mình chút nào, cậu còn muốn kề cận với ông xã, vậy nên cứ lúng túng đứng đấy không muốn rời đi.
Thiếu niên suy nghĩ những gì thì trên mặt sẽ biểu hiện hết ra.
Tên ngốc này.
"Tề Trừng."
Ông xã đột nhiên gọi đầy đủ họ tên của cậu làm Tề Trừng lập tức đứng thẳng, ngoan ngoãn.
"Khi nãy là em chủ động, hiện tại vừa tắm xong thì em còn muốn về phòng mình. Trừng Trừng, em coi anh là cái gì?"
Tề Trừng: ...
Nghe cứ kỳ kỳ thế nào ấy nhỉ.
"Bây giờ em lên giường nằm trước, anh rất nhanh sẽ xong." Bạch Tông Ân nói.
"Em muốn giúp ông xã."
Bạch Tông Ân: "Ngoan, nếu em ở đây thì anh sẽ luống cuống tay chân."
Tề Trừng nghe ông xã nói 'luống cuống tay chân' thì cảm thấy có chút vui vẻ nho nhỏ. Ông xã rõ ràng là một người vô cùng thận trọng, mọi chuyện đều xử lý vô cùng cẩn thận, thế nhưng anh lại có thể vì cậu mà trở nên căng thẳng. Điều này làm cho Tề Trừng cảm thấy rất hạnh phúc, giống như là cậu rất có ảnh hưởng đến ông xã vậy.
Không phải là giống như, mà phải là chắc chắn! Lần này Tề Trừng đã ngoan ngoãn đi ra ngoài, chui vào trong chăn.
Cậu được chăn của ông xã bao quanh, để lộ ra mỗi cái đầu, trái tim nhỏ giống như được bao vây lấy vậy, vừa an toàn vừa ấm áp.
Cả người cậu đều bủn rủn hết cả, đến tay cũng không còn sức mà nhấc lên. Hai mắt cũng có chút đau, còn cả cổ họng nữa, tất cả đều do vừa nãy đã khóc quá nhiều.
Nhưng Tề Trừng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, ngoan ngoãn nằm yên trên giường đợi ông xã.
Bạch Tông Ân đi ra thì nhìn thấy tấm chăn trên giường bị nhô lên, thiếu niên đang rụt người lại trong chăn, chỉ để lộ ra một đầu tóc xoăn. Có lẽ là vừa nãy đã tốn khá nhiều sức, rồi sau đó lại được tắm qua nước nóng nên bây giờ cậu đã bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ.
Bạch Tông Ân điều khiển xe lăn sang một bên khác, anh vừa lên giường rồi nằm xuống thì thiếu niên đã lập tức mở mắt ra, cậu trông như vẫn còn buồn ngủ, chậm rãi dán vào rồi lăn hẳn vào trong ngực của anh.
"Ông xã, ngủ ngon."
"Ngủ ngon, Trừng Trừng."
Bạch Tông Ân cúi đầu hôn lên đỉnh đầu thiếu niên.
Giờ phút này yên bình vô cùng, thật giống như về lại thời thơ ấu vậy. Khi mà ba anh vẫn chưa qua đời, ông lén lút dẫn anh đi ăn kem, sau đó thì bị mẹ anh phát hiện, bà trách mắng vì sao lại cho Tiểu Ân ăn cái này, rồi ba sẽ chọc cho anh cười, sau khi ăn xong thì mẹ sẽ nấu canh đậu xanh giải nhiệt...
Tất cả thật giống như là mùa hè năm ấy, một mùa hè trọn vẹn nhất của tuổi thơ.
Hạnh phúc, yên bình, vui vẻ.
Sau lần ấy, Bạch Tông Ân thật sự đã cho rằng mình sẽ suốt đời làm bạn với bóng tối, nhưng bây giờ rốt cuộc thì anh cũng đã tìm lại được ý nghĩa cuộc sống.
Giấc ngủ này của Bạch Tông Ân vô cùng ổn định, là giấc ngủ ngon nhất của anh kể từ sau năm tám tuổi ấy. Không có ác mộng, không thức tỉnh nửa đêm, trong lồng ngực là một mảnh mềm mại, giấc mơ cũng chỉ liên quan đến thiếu niên.
Vừa nhỏ vụn, vừa ngọt ngào lại vừa đáng yêu.
...
Bạch Tông Ân tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học. Thiếu niên vẫn còn đang ngủ, anh nhịn không được khát vọng trong lòng, cúi xuống hôn một cái lên trán thiếu niên rồi mới rời giường rửa mặt.
Tại khu vực chiếu phim, hoạt hình của thiếu niên đã tự kết thúc từ lâu, nến cũng đã dập tắt, cửa sổ trong phòng mở hơn phân nửa, trong không khí là hương chanh thoang thoảng, rất nhạt. Chẳng qua là trên sàn nhà có quần áo nằm rải rác và vài thứ khác...
Bạch Tông Ân thu dọn qua loa một chút.