Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm

Chương 28

Kế hoạch vốn dĩ là đi dạo nhà sách rồi đến KFC mua một hộp mười cái cánh gà ăn.

Nhưng bây giờ thì nơi nào có mùi của ông xã, nơi đó liền có Tề Trừng Trừng biến thân thành tiểu háo sắc mất trí, cộp cộp đi theo bên cạnh anh trực tiếp tiến vào khu mua sắm cao cấp.

"Tiểu Chấp muốn mua quà gì?" Bạch Tông Ân hỏi.

Tưởng Husky dưới gầm xe giơ móng vuốt nói: "Người ta đóng phim rất cực khổ, em cũng không biết anh ấy thích gì nữa."

Lúc này Tưởng Chấp mới quen Úc Thanh Thời không bao lâu, vừa nhiệt tình vừa cố gắng kiềm chế, chỉ sợ làm phiền đến người ta. Hai người họ ở chung không nhiều, lúc hắn theo đuổi người ta cũng không có gióng trống khua chiêng gì. Nguyên chủ Tề Trừng biết là vì có một lần hội họp, vô tình nghe được giọng điệu của Tưởng Chấp khi gọi điện thoại.

"Mua Lego đi." Tề Trừng đưa ra chủ ý.

Cậu nhớ rằng đồng nghiệp từng nói qua, nhân vật thụ chính khi mà chịu áp lực càng quá độ, thì sẽ càng đi tìm đến những thứ phức tạp để có thể tĩnh tâm, lúc đó đồng nghiệp đã nói 'Đam mê này cũng thật là bức người quá đi'.

Cún con thật sự không quan tâm bức người gì đó hay không, bây giờ cậu chỉ thành tâm muốn tống cổ cái bóng đèn này đi.

Anh dâu đã rất rộng lượng rồi đó!

"Có thật không?" Tưởng Chấp hoài nghi, "Anh dâu, cậu nói thật đi, cậu chỉ muốn đuổi tôi đi chứ gì."

! ! !

Cún con kinh sợ. Cậu biểu hiện rõ ràng như vậy à.

Hai tai Tề Trừng ửng hồng, không dám đối diện với ánh mắt của ông xã, hừ hừ, làm bộ bình tĩnh nói: "Có tin hay không thì kệ cậu, lúc đó tặng sai quà thì người bị ghét cũng không phải là tui."

Cái tên em chồng thúi này.

Husky bắt đầu hoài nghi bản thân, cuối cùng quyết định nghe theo anh dâu, sẽ mua một bộ khác. Hai tay chuẩn bị.

"Vậy chúng ta cùng nhau đi dạo trước đã, sau đó tôi sẽ nhìn xem còn cái khác không."

Tề Trừng: ... Sao lại còn muốn đi dạo cùng nhau chứ.

Gâu gâu rũ xuống hai tai.

Bạch Tông Ân liếc nhìn thiếu niên, nắm lấy cái điều khiển xe lăn, nói: "Tôi muốn nhìn quần áo một chút."

"Được, em cũng muốn mua quần áo!" Cún con háo sắc đã vui vẻ trở lại.

Tề Trừng rất cao hứng, không hề chú ý tới Tưởng Chấp bên cạnh còn đang chần chừ muốn lui bước khi nghe đến việc đi dạo khu vực quần áo.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, Bạch Tông Ân nhìn qua giống như thật sự muốn mua quần áo, anh chọn lấy một vài cái để nhân viên cửa hàng đưa cho thiếu niên, "Đi thử xem."

"Em á hả?" Một đầu tóc xoăn của Trừng Trừng cũng muốn vui vẻ theo.

Vểnh lên, vểnh lên.

Đây là ông xã giúp cậu chọn đó.

Hứng thú bừng bừng thật vui vẻ cầm quần áo đi thử.

Bạch Tông Ân chọn quần áo không có logo lớn, rất khiêm tốn, màu sắc rất ấm áp, có màu be, màu vàng nhạt, phong cách cũng rất trẻ trung, anh còn chọn thêm vài cái quần khác. Tề Trừng Trừng không sợ phiền phức, ra ra vào vào thay quần áo, để ông xã nhìn xem cậu mặc có đẹp không, cả người giống như một con cún nhỏ ầm ĩ.

Không khiến người ta thấy phiền mà ngược lại còn làm người khác muốn xoa xoa.

Nhân viên cửa hàng phát hiện, mỗi khi thiếu niên thay quần áo xong đi ra, vị tiên sinh ngồi ở xe lăn này đều sẽ dùng ánh mắt ôn hòa mà nhìn người kia, mặc dù chỉ mở miệng nói vài câu, nhưng vừa nhìn chính là người thân cận, rất có kiên nhẫn. Chờ thiếu niên lại đi vào thay quần áo, khí thế cả người của anh không còn giống vậy nữa, là kiểu người sống chớ quầy rầy.

Nhân viên bán hàng bình thường đều phải nịnh hót, khen ngợi khách hàng các kiểu, nhưng vị tiên sinh này không giống vậy, không cần cô phải ân cần nịnh bợ bên cạnh, chỉ cần vẫn duy trì lễ độ và khách khí là được. Làm ngành nghề phục vụ, khách hàng không ai giống ai, vì thế nên phương thức tiếp đón của bọn họ cũng sẽ bất đồng.

Có người thích nghe nịnh hót ca ngợi, nhưng vị tiên sinh này hiển nhiên không phải khách hàng giống vậy.

Sau khi Tề Trừng Trừng thay quần áo đến lần thứ ba thì lại đi ra cho ông xã xem.

"Màu vàng nhạt này nhìn có trẻ quá không? Nhìn cứ hơi giống như gà con mới nở á."

"Oaa này cái áo khoác này đúng là ấm áp quá đi, em chỉ mới mặc một tí thôi mà tay đã ra chút mồ hôi rồi này."

Cún con tâm cơ duỗi ra móng vuốt nhỏ, "Ông xã, anh sờ một chút thử xem."

Thì ra quan hệ của hai người là như vậy. May là lúc nãy không nói gì nhiều, cô còn tưởng bọn họ là anh em. Nhân viên cửa hàng nghĩ thầm, trên mặt mỉm cười, cũng không nói xen vào.

Người nhỏ làm nũng, người lớn chịu yêu, cô xen vào làm gì.

Một chút tâm tư ấy trên mặt thiếu niên sao có thể che giấu được, dù có cố gắng giấu đi thì dưới ánh mắt nóng rực với giọng điệu vui vẻ ấy thì vừa nhìn liền hiểu ngay. Bạch Tông Ân nhìn sang, anh duỗi tay nắm lấy tay thiếu niên sờ một cái, rất mềm mại, cũng rất nóng.

"Gà con cũng không có lớn như em."

"Em với gà con đáng yêu giống nhau." Tề Trừng Trừng làm nũng.

Bạch Tông Ân thu hồi tay lại, lạnh nhạt nói với nhân viên cửa hàng: "Đều muốn hết, tính tiền đi."

"Vâng tiên sinh, ngài chờ chút." Nhân viên cửa hàng rời đi làm việc.

Tề Trừng đang nhìn móng vuốt của mình mà trộm vui vẻ.

Ông xã vừa mới sờ tay cậu á! ! !

Còn lựa quần áo cho cậu nữa! ! !

"Chào ngài, tổng cộng hết..."

Vốn dĩ Tề Trừng sẽ tự mình trả tiền, bây giờ lại giống như nghĩ đến cái gì mà đứng tại chỗ giơ giơ móng vuốt nhìn tới nhìn lui đến vui vẻ. Bạch Tông Ân đưa thẻ qua, "Cảm phiền đưa đến khu biệt thự Vân Đài."