Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm

Chương 24: Cún con trộm trộm ông xã

Bạch Tông Ân đã tỉnh từ lâu.

Lúc nào từ bệnh viện trở về anh cũng ngủ rất nông, huống chi còn có thiếu niên đang ở bên cạnh giường của mình. Sau khi cậu tắm xong thì trên người mang theo mùi hương nhàn nhạt, rất ngọt ngào, lúc ngủ còn vươn mình, gò má bị đè xuống lộ ra cái má đầy thịt, nhìn qua giống như cậu bạn nhỏ hơi ấu trĩ.

Hơn nữa cậu vốn dĩ cũng rất ngây thơ.

Độ tồn tại của người bên cạnh quá mạnh mẽ.

Tóc xoăn trên đầu cậu rối bù, hô hấp nhẹ nhàng cùng với mùi hương sữa tắm xâm chiếm hết cả căn phòng, làm cho Bạch Tông Ân thôi không nhớ lại ký ức ở bệnh viện nữa, chỉ còn dư lại trong đêm đen, anh quay đầu ngắm nhìn thiếu niên.

Sột soạt sột soạt.

Xoay người.

Đè lên hai má.

Lấy cánh tay từ ổ chăn ra.

Nhấc một chân lên cuốn lấy cái chăn ở dưới người.

Lại còn lẩm bẩm gì đó mà sưng mặt phồng hết cả má lên.

Trong phòng có lò sưởi ấm áp, cộng thêm thảm len và chăn, hai má nhất định sẽ nóng đến đỏ bừng bừng.

Có lẽ hai bên tai cũng sẽ bị nhuộm thành một mảnh hồng hào.

Bạch Tông Ân không chăm chú nhìn thiếu niên nữa, trong bóng tối, dù chỉ một chút âm thanh bé nhỏ cũng sẽ được phóng đại, hình ảnh phác họa trong đầu càng thêm nhiễu loạn lòng người. Anh tự phóng túng tư duy của mình, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

'Thích ông xã nhất .'

Thích ông xã.

Thích Bạch Tông Ân.

Có thứ gì đó đang đập phá đi tầng tầng lớp băng trong anh. Mỗi khi như vậy, Bạch Tông Ân đều nghĩ, thiếu niên thích ông xã, cũng yêu thích chú Quyền, thích máy chơi game, hoạt hình, gà rán...

Thiếu niên yêu thích rất nhiều thứ.

Thiếu niên cũng không phải chỉ thích một mình anh.

Anh sẽ chăm lo cho cậu để cậu trải qua mỗi ngày đều thật tốt đẹp, chờ đến khi anh chết đi, thiếu niên cũng không cần phải lo cơm ăn áo mặc, giàu có sinh sống đến cuối đời

Cùng với hiện tại không khác nhau gì cả, thậm chí sẽ càng giàu có hơn nữa.

Cha mẹ cậu keo kiệt không cho tài sản, nhưng Bạch Tông Ân sẽ cho, cho càng nhiều càng nhiều.

Từng tấc băng trong lòng lại như được bao trùm trở lại, giống như chưa từng phát sinh sự việc gì

"Không, không muốn..."

"Không muốn ông xã ăn..."

Bạch Tông Ân mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang, thiếu niên đang gặp phải ác mộng nên nói mớ. Anh nhận ra, sau khi từ bệnh viện trở về cậu đã khóc một trận lớn, khóc xong thì trông có vẻ như rất tốt nhưng thật ra vẫn bị dọa cho sợ.

Chăn được vén ra, bên giường bỗng lún xuống.

Thiếu niên tới đây.

Bạch Tông Ân do dự một chút, nhắm mắt lại.

Thiếu niên cách anh rất gần, chóp mũi đều là mùi hương của cậu.

Rất ngọt ngào, giống như đồ ăn có vị ngọt vậy, không ngọt gắt mà thanh thanh mát mát.

"... Thật đẹp trai."

Nhịp tim Bạch Tông Ân đập nhanh hơn, ẩn giấu trong chăn.

Thiếu niên cách anh càng lúc càng gần, làm anh có cảm giác một cái gì đó đang gõ tùng tùng tùng lên toàn bộ tầng băng trong lòng.

Đụng chạm rồi...

Hơi thở thiếu niên rất mềm mại.

Tầng băng nháy mắt bị phá tan, tình cảm bị cất giấu ngột ngạt bây giờ liền mãnh liệt trào ra.

Không còn cách nào che giấu được nữa.

Tề Trừng lén lút hôn ông xã xong thì đầu liền oanh oanh muốn nổ tung. Cún con có tật giật mình căn bản không chú ý đến hàng mi của ông xã mới vừa động nhẹ, cậu chống hai tay hai bên để phòng ngừa đè lên người anh.

Nhưng bây giờ cánh tay đều nhũn cả ra rồi.

Làm sao bây giờ?

Không ngờ cậu lại hôn trộm ông xã.

Bất quá, ông xã cũng đang ngủ, sẽ không biết được.