Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm
Chương 14
Lúc đi, đi bằng tàu điện ngầm thì mất gần nửa ngày, bây giờ đi xe trở về lại không tới hai mươi phút.
Biệt thự đèn đuốc sáng trưng, xe lái vào phía trong, dừng lại trước cửa.
Tề Trừng giống như nhóc con đi nhà trẻ rồi đánh nhau với bạn học, sau đó bị gọi phụ huynh, bây giờ dọc đường về cậu ngoan ngoãn ngồi một chỗ không dám hó hé gì.
Chờ về đến nhà, tài xế dừng lại sau đó xuống xe ân cần hạ bàn đạp cho Bạch Tông Ân.
"Trừng Trừng."
Bạch Tông Ân ngồi trên xe gọi lại thiếu niên đang khom lưng định đi xuống.
Tề Trừng sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra là ông xã đang gọi cậu.
Lần đầu tiên anh ấy gọi cậu như vậy.
Có hơi xíu xiu thân mật.
Không phải xíu xiu, mà là rất nhiều. Tề Trừng đỏ mặt, không biết nên làm cái gì.
"Tề thiếu gia, cứ để tôi làm là được rồi." Tài xế đem bàn đạp thả xuống.
Bạch Tông Ân tự mình điều khiển xe lăn xuống xe. Tài xế làm việc ở Bạch gia đã lâu, hắn biết rõ tính tình của Bạch Tông Ân cho nên không đi lên hỗ trợ, mà đợi anh xuống xe rồi mới thu hồi bàn đạp, sau đó lái xe chạy ra phía sau ga ra.
"Về nhà." Bạch Tông Ân đưa tay đưa tới.
Tề Trừng đỏ mặt, ngơ ngơ ngác ngác bị nắm tay.
Tay ông xã rất ấm áp.
"Không cần sợ, tôi đã nói, sẽ không giận cậu."
Tề Trừng nhỏ giọng ấp úng: "Tui không được quen lắm..."
Chưa bao giờ có...cậu và người khác phát sinh tranh chấp rồi đánh nhau, kết quả còn được anh động viên, được ôn nhu bôi thuốc cho, còn được nghe anh nói rằng anh không tức giận sau đó đón cậu về nhà, thật sự chưa từng có.
Khi còn bé, ở cô nhi viện, cậu bị bắt nạt, thế nhưng dì lại không thèm hỏi lý do mà đã nhốt cậu trong phòng tối.
Lúc đi học, cũng có người bắt nạt cậu, nhục mạ cậu, bảo Tề Trừng là con hoang không có cha mẹ, cậu phản kích lại thì thầy giáo lại phạt mỗi mình cậu.
Khi nãy ở quán bar mặc dù Bạch Tông Ân nói rằng không giận nhưng Tề Trừng vẫn rất sợ.
Phụ huynh sẽ không đánh con mình tại nhà trẻ, ai biết được về nhà sẽ bị như thế nào.
Tề Trừng cả một đường nghĩ như vậy.
Lo sợ bất an, chỉ muốn biểu hiện ngoan ngoãn một chút.
Nhưng cậu cũng không nghĩ rằng ông xã đã nhìn ra hết tất cả, anh gọi cậu là 'Trừng Trừng', nói cho cậu biết rằng anh thật sự không tức giận, còn nắm lấy tay cậu.
Đôi mắt Tề Trừng có hơi ẩm ướt, chớp chớp lông mi, cậu vuốt mắt, cất giọng nghẹn ngào ừm một tiếng.
Ui ui ui ông xã thật là tốt quá..
Ông xã tốt nhất vũ trụ.
Cậu không bao giờ nói ông xã là đồ cực kỳ hư hỏng nữa.
Chú Quyền đã sớm chờ ở trong nhà, nghe được động tĩnh trong sân liền ra mở cửa, sau đó thì ông bị dọa cho giật mình, "Làm sao thế này? Mặt mũi Tiểu Trừng sao lại —— mau vào trong nhà kẻo hong phải gió, bác sĩ Liễu vừa tới, để hắn nhìn một cái xem."
Tề Trừng rất ngại ngùng, khịt khịt mũi.
"Gan lớn lắm, theo người khác đánh nhau." Bạch Tông Ân cùng chú Quyền nói.
Tề Trừng đem đầu cúi càng ngày càng thấp, hiện tại rất xấu hổ.
Cậu đã lớn như vậy, sao có thể đi đánh nhau vậy chứ.
Sau đó còn bị ông xã bắt gặp, rồi bị ông xã giáo huấn.
"Lần sau phải đánh thắng." Bạch Tông Ân nhéo nhéo lòng bàn tay Tề Trừng.
Lòng bàn tay thiếu niên chả có bao nhiêu thịt, nhỏ nhắn, gầy gò.
"A?"
Có cho cũng không dám lần sau đi đánh nhau - Tề Trừng rũ đầu mờ mịt trợn to mắt cún.
"Ngu ngốc."
! ! !
Phải nhịn, cậu vừa mới phát lời thề không được nói ông xã là đồ hư hỏng nữa rồi.