Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm
Chương 11
Tề Trừng mở hộp ra. Bên trong có *switch được đóng gói kĩ càng, có lưu hành, có các trò chơi kinh điển, còn có cả các đĩa tập thể dục. Game controller phối màu vàng Pikachu, rất đáng yêu, khiến tâm tình người nhìn cũng cảm thấy vui vẻ.
Tề Trừng đứng ở trước hộp, không biết nên làm thế nào.
Cậu có hơi căng thẳng.
Nghĩ tới lúc còn học đại học, trong kí túc xá sẽ có mấy tên phú nhị đại rất yêu thích chơi cái này. Trò chơi vừa mới ra thì ngay lập tức đi nạp thẻ. Cậu nghe bạn cùng phòng phổ cập kiến thức rằng chơi game mà nạp thẻ thì sẽ có nhiều thứ tốt hơn cày chay nhiều.
Bạn cùng phòng chơi cái này liền cười nhạo những người chơi vương giả nhưng cày chay kia.
"Đối với tôi mà nói, đó cũng chỉ là một món tiền nhỏ thôi. Dựa vào chính sức mình cày game lên hạng mới là một chuyện."
"Cậu vương giả quý mấy rồi? Chơi game mà không nạp tiền thì còn có nghĩa lý gì nữa chứ."
Những cuộc hội thoại đại loại thế này, Tề Trừng nghe không hiểu, thế nên cũng bị bài xích không ai chơi cùng.
Nhưng cậu biết, chơi mấy loại game này tiêu rất nhiều tiền...
Bất quá, hiện tại cậu có ông xã rồi !!!
Bạch Tông Ân thấy thiếu niên tay cầm máy chơi game đang ngơ ngơ ngác ngác, đôi mắt càng ngày càng sáng, càng ngày càng tròn. Không biết lại suy nghĩ cái gì mà quay đầu lại rất vui vẻ nhìn anh, khác gì một chú cún con mới được thưởng món đồ chơi mới đâu.
"Ông xã, anh đối với tui quá tốt rồi!"
Chỉ là cái máy chơi game mà thôi, thế nhưng Tề Trừng lại cong cong đôi mắt cao hứng mà nhìn anh, làm anh có cảm giác mình là người ban phát toàn bộ vui sướng cho cậu vậy.
Rất kỳ quái.
Bạch Tông Ân hạ mắt. Cún con Tề Trừng gâu gâu suиɠ sướиɠ ngồi xuống đất xem sách hướng dẫn, cũng không hề phát hiện 'nốt ruồi son xuất hiện là lúc có người gặp xui xẻo' đã hiện thế :)))))
Tề gia thiên vị con út nhưng theo anh biết, bọn họ cũng không giới hạn chi tiêu của Tề Trừng.
Nhưng cảm giác vui sướng hưng phấn khi được cầm máy chơi game trên tay kia của thiếu niên lại không phải là giả.
'... Không nên đánh con, con sẽ ngoan '.
Thời điểm đó, Tề Trừng bị sốt nên nói mớ.
Bạch Tông Ân ánh mắt minh bạch, muốn đem hết mâu thuẫn trên người cậu ra chải chuốt tìm hiểu rõ ràng.
Tề Trừng ngồi dưới đất không hề biết chuyện gì xảy ra, đôi mắt hưng phấn sáng ngời, miệng nhỏ bla bla vui sướng nói: "Thật sự kết nối với tv được nè. Đây là lần đầu tiên tui chơi cái này đó, nhắc đến mới nhớ cũng là ông xã mang đến thật nhiều lần đầu tiên cho tui luôn."
Bạch Tông Ân ngẩng đầu nhìn, đôi con người đen láy sáng bóng của cậu đập vào mắt anh.
Trong ánh mắt thiếu niên phảng phất hình bóng của anh.
Chỉ có mình anh...
"Ông xã đúng là người tốt nhất thế gian này, à không, là tốt nhất vũ trụ này luôn!"
"Tui thật thích anh!"
Lời nói của Tề Trừng vừa chân thành lại trong sáng. Cậu nói xong hai má còn hơi ửng hồng, quay đầu trở lại nghiêm túc đọc sách hướng dẫn nhưng hai tai đỏ ửng đều bán đứng Tề Trừng, cho thấy cậu cũng đang rất thẹn thùng.
Bạch Tông Ân bình tĩnh thu hồi ánh mắt đang phân tích thiếu niên trước mặt, thật sự lúc này không thể nhìn ra được điều gì.
Bạch Tông Ân nghi ngờ người này.
Nhưng lại không biết rằng trong mắt anh đều là bóng lưng thẹn thùng của cậu.
Tề Từng ngồi xếp bằng trên tấm thảm mềm mại, làm bộ như đang chăm chú nghiên cứu sách hướng dẫn nhưng thực chất chả hiểu lấy một chữ...
A a a a a cậu mới vừa nói cái gì vậy chứ!!!
Cái gì mà nhiều lần đầu tiên..
Cũng bởi vì quá phấn khích khi được cầm máy chơi game trên tay cho nên cậu mới nhu ngốc thốt lời ấy, nhưng thật ra cũng rất đúng mà--- lần đầu tiên có quần áo quý giá, lần đầu tiên được ăn những bữa cơm phong phú, lần đầu tiên đi tiệc rượu, lần đầu tiên được người khác hứa hẹn rằng sẽ nuôi cậu và lần đầu tiên được người khác tặng quà...
Thế nhưng cái từ 'lần đầu tiên' khi nãy cũng làm cho người khác nghĩ lệch lạc thật!
Cũng không biết ông xã có cho rằng cậu đang giống như lưu manh mà đùa giỡn anh không nữa!
Còn có -- cái gì mà, thích anh.
A aaaaaaa, ai làm cho cậu go die ngay bây giờ luôn được không!
Cả đầu tóc đều lộ một vẻ ngoan ngoãn, cún con Tiểu Tề Trừng thẹn thùng tột độ, quyết định giả chết ngay tại chỗ. Ngày hôm nay, à không, cả buổi sáng này cậu sẽ giả bộ bất hòa với ông xã rồi không nói chuyện với anh nữa, chắc là đến lúc ăn cơm trưa ông xã sẽ quên sạch sành sanh..
"Không thích sao?"
Sau lưng truyền đến âm thanh của Bạch Tông Ân, rõ ràng là lạnh nhạt, nhưng Tề Trừng lại cảm thấy rằng anh đang chờ ý cậu. Nghe được câu hỏi của ông xã, Tề Trừng rất nghiêm túc trả lời lại, bé ngoan "thình thịch" nhảy vào chiếc hố nhỏ.
"Có, rất thích."
Sau lưng lại phát ra tiếng cười nhẹ.
Tề Trừng sửng sốt một chút, không để ý tới ngại ngùng gì nữa, quay đầu lại nhìn Bạch Tông Ân.
Thần sắc ông xã vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như tiếng cười nhẹ vừa rồi là do ảo giác của cậu.
"Anh mới vừa cười á hả, ông xã?." Tên cún con này rất cố chấp.
Bạch Tông Ân không hề trả lời mà đưa tay ra, nói: "Đưa tôi cái tay cầm."
Lực chú ý của cún con Tiểu Tề Trừng lập tức bị dời đi.
Ông xã muốn cùng cậu chơi game!