Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài
Chương 254: Gọi một tiếng dễ nghe
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Chương 254 Gọi một tiếng dễ nghe
Tô Mạnh vốn đi còn lo lắng có người chụp được ảnh cô và mẹ cãi nhau sẽ mang đến phiền toái cho Thấm Dục An.
Trên đường quay về công ty, cô lướt Weibo nhưng không tìm được gì.
Thẩm Dục An nhìn người phụ nữ bên cạnh, rõ rằng đang ngồi ở bên cạnh anh mà lại cầm điện thoại không buông tay, anh nhanh chóng nhíu nhíu mày.
Chẳng lẽ sức hấp dẫn của anh còn không bằng điện thoại sao?
Người anh dựa về sau, đôi chân dài duỗi về phía trước, không cẩn thận chạm vào cánh tay Tô Manh.
Bản tay Tô Manh buông lỏng, diện thoại liên rơi ở giữa hai chán Thẩm Dục An.
Có theo bản năng duoi tay nhất lên
Thẩm Dục An nhìn người con gái bên cạnh bờ cả người đến giữa hai chân anh, yết hầu lại trượt lên trượt xuống hại vòng Em muốn làm
Tô Mạnh cúi đầu nhìn khoảng cách từ mặt có đến đúng quần màu đen chưa đến năm centimet dường như bị chúng lại, sau đó nhanh chong đó một ngôi tháng người dạy, lập bớp nói: “Anh, anh, anh giúp tôi nhặt điện thoại lên!”
Thẩm Dục An nhìn mặt cô đỏ như mộng khi, khỏe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Em nói dễ nghe chút thì tôi sẽ giúp em nhặt
Tô Mạnh đỏ mặt trừng mắt nhìn anh: "Thấm Dục An, ông chủ Thấm, Chủ tịch Thấm, có thể phiền ngài duôi cánh tay cao quý, cong lưng giúp tôi nhặt cái điện thoại lên không?
Thẩm Dục An nhưởng nhưởng mày "Không dễ nghe, đổi cách xưng hô đi."
Tô Mạnh căn cần mỏi, cố nên sự then thùng nói: "Bố Ngạn Khải ol, phiên anh giúp mẹ Ngạn Khải nhặt điện thoại lên.
Ngón tay Thấm Dục An giật giật, văn lạc lá c đầu. "Khó nghe.
Tô Mạnh hoàn toàn không còn cách nào khác, then quá hóa giãn nói: " Thẩm Dục An, rốt cuộc anh muốn như thế nào hả?"
"Em gọi một tiếng để nghe chút thì tôi sẽ nhất cho em ngay thôi Yêu cầu không khó mà
Tham Dục An không hề dao động

Nhưng động tác xoay nhân của anh làm Tô Mạnh chú ý tới.
Cô nhìn thoáng qua tài xế và thư ký Tiểu Lý đang ngồi ở ghế trước của xe, đỏ mặt, nhỏ giọng gọi: "Chồng, chồng giúp em nhặt điện thoại với
Thẩm Dục An nghe thấy thế tim liền nhảy dựng lên, nhưng anh lại cố ý nói: “Không nghe thấy."
Trong lòng Tô Manh tức giận, dù sao người đàn ông này đã không biết xấu hổ vậy thì cô càng phải không biết xấu hổ.
Cô đỏ mặt, cụp mi mắt, miệng nở ra một ra một nụ cưới then thủng, đôi tay ôm lấy cảnh tay của Thẩm Dục An
Dùng giọng nói dịu dàng ngọt ngào nhất có thể, uốn ra nói: "Chồng ơi, anh giúp người ta nhất điện thoại đi mà
Giây tiếp theo tiếng kít vang lên, xe đột nhiên dùng lai
Tô Mạnh không đe y suýt chút nữa bị vàng la
may man từ bên cạnh có đôi tay kịp thời duoi
đến giữ bả vai có lại mới giúp có được an toàn *Truyện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Nhưng bởi vì quán tính nên lúc cô ngửa ra sau liền ngã thắng vào lồng ngực của người ngồi bên cạnh.
Phía sau là bả vai rộng lớn rần chắc, mùi tuyết tùng nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.
Mặt Tô Mạnh càng thêm đó.
Cô có thể cảm nhận được lồng ngực rung rung của người phía sau khi nói chuyện, cũng nghe thấy tiếng Thẩm Dục An tức giận mở miệng "Chủ Lưu!”
Chú Lưu tài xế sợ tới mức tủa mò hỏi lạnh trên trán, nơm nớp lo sơ mà giải thích: "Chủ tịch Thẩm, xin lỗi, vừa này trượt tay.
Tô Mạnh cảm nín.
Xem ra giọng nói nũng nịu vừa nãy của cô thật sự rất dọa người, làm cho tài xã sơ tới mức suýt chút nữa xảy ra tai nạn.
Xe lại lần nữa ồn định tiến về phía trước.
Tô Mạnh thoát khỏi sự ràng buộc của người phía sau, đỏ mặt hỏi "Cầu vừa nãy chắc có thể rol chu!"
Tham Dục An kh người nhặt cái điện thoại đã vỡ nát lên "Xin loi, vừa nãy đặt nhiên phanh lại làm tôi bằng nhiên không chuy, đạp vỡ điện
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ tea*m nha !!!
**********
Chương 254 Gọi một tiếng dễ nghe
Tô Mạnh vốn đi còn lo lắng có người chụp được ảnh cô và mẹ cãi nhau sẽ mang đến phiền toái cho Thấm Dục An.
Trên đường quay về công ty, cô lướt Weibo nhưng không tìm được gì.
Thẩm Dục An nhìn người phụ nữ bên cạnh, rõ rằng đang ngồi ở bên cạnh anh mà lại cầm điện thoại không buông tay, anh nhanh chóng nhíu nhíu mày.
Chẳng lẽ sức hấp dẫn của anh còn không bằng điện thoại sao?
Người anh dựa về sau, đôi chân dài duỗi về phía trước, không cẩn thận chạm vào cánh tay Tô Manh.
Bản tay Tô Manh buông lỏng, diện thoại liên rơi ở giữa hai chán Thẩm Dục An.
Có theo bản năng duoi tay nhất lên
Thẩm Dục An nhìn người con gái bên cạnh bờ cả người đến giữa hai chân anh, yết hầu lại trượt lên trượt xuống hại vòng Em muốn làm
Tô Mạnh cúi đầu nhìn khoảng cách từ mặt có đến đúng quần màu đen chưa đến năm centimet dường như bị chúng lại, sau đó nhanh chong đó một ngôi tháng người dạy, lập bớp nói: “Anh, anh, anh giúp tôi nhặt điện thoại lên!”
Thẩm Dục An nhìn mặt cô đỏ như mộng khi, khỏe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Em nói dễ nghe chút thì tôi sẽ giúp em nhặt
Tô Mạnh đỏ mặt trừng mắt nhìn anh: "Thấm Dục An, ông chủ Thấm, Chủ tịch Thấm, có thể phiền ngài duôi cánh tay cao quý, cong lưng giúp tôi nhặt cái điện thoại lên không?
Thẩm Dục An nhưởng nhưởng mày "Không dễ nghe, đổi cách xưng hô đi."
Tô Mạnh căn cần mỏi, cố nên sự then thùng nói: "Bố Ngạn Khải ol, phiên anh giúp mẹ Ngạn Khải nhặt điện thoại lên.
Ngón tay Thấm Dục An giật giật, văn lạc lá c đầu. "Khó nghe.
Tô Mạnh hoàn toàn không còn cách nào khác, then quá hóa giãn nói: " Thẩm Dục An, rốt cuộc anh muốn như thế nào hả?"
"Em gọi một tiếng để nghe chút thì tôi sẽ nhất cho em ngay thôi Yêu cầu không khó mà
Tham Dục An không hề dao động

Nhưng động tác xoay nhân của anh làm Tô Mạnh chú ý tới.
Cô nhìn thoáng qua tài xế và thư ký Tiểu Lý đang ngồi ở ghế trước của xe, đỏ mặt, nhỏ giọng gọi: "Chồng, chồng giúp em nhặt điện thoại với
Thẩm Dục An nghe thấy thế tim liền nhảy dựng lên, nhưng anh lại cố ý nói: “Không nghe thấy."
Trong lòng Tô Manh tức giận, dù sao người đàn ông này đã không biết xấu hổ vậy thì cô càng phải không biết xấu hổ.
Cô đỏ mặt, cụp mi mắt, miệng nở ra một ra một nụ cưới then thủng, đôi tay ôm lấy cảnh tay của Thẩm Dục An
Dùng giọng nói dịu dàng ngọt ngào nhất có thể, uốn ra nói: "Chồng ơi, anh giúp người ta nhất điện thoại đi mà
Giây tiếp theo tiếng kít vang lên, xe đột nhiên dùng lai
Tô Mạnh không đe y suýt chút nữa bị vàng la
may man từ bên cạnh có đôi tay kịp thời duoi
đến giữ bả vai có lại mới giúp có được an toàn *Truyện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Nhưng bởi vì quán tính nên lúc cô ngửa ra sau liền ngã thắng vào lồng ngực của người ngồi bên cạnh.
Phía sau là bả vai rộng lớn rần chắc, mùi tuyết tùng nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.
Mặt Tô Mạnh càng thêm đó.
Cô có thể cảm nhận được lồng ngực rung rung của người phía sau khi nói chuyện, cũng nghe thấy tiếng Thẩm Dục An tức giận mở miệng "Chủ Lưu!”
Chú Lưu tài xế sợ tới mức tủa mò hỏi lạnh trên trán, nơm nớp lo sơ mà giải thích: "Chủ tịch Thẩm, xin lỗi, vừa này trượt tay.
Tô Mạnh cảm nín.
Xem ra giọng nói nũng nịu vừa nãy của cô thật sự rất dọa người, làm cho tài xã sơ tới mức suýt chút nữa xảy ra tai nạn.
Xe lại lần nữa ồn định tiến về phía trước.
Tô Mạnh thoát khỏi sự ràng buộc của người phía sau, đỏ mặt hỏi "Cầu vừa nãy chắc có thể rol chu!"
Tham Dục An kh người nhặt cái điện thoại đã vỡ nát lên "Xin loi, vừa nãy đặt nhiên phanh lại làm tôi bằng nhiên không chuy, đạp vỡ điện
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ tea*m nha !!!
