Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 246: Giám đốc lâm thị

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


**********


Sau khi Tô Mạnh cúp điện thoại của Hồ Dương, cô cầm điện thoại di động suy nghĩ một lát, do dự chốc lát rồi chủ động ngồi nói chuyện với Thẩm Dục An ngồi ở bên cạnh.

“Thẩm Dục An, tôi mong rằng anh không cần phải quá khách sáo với mẹ tôi."


Thẩm Dục An nhướn mày, nghi ngờ nhìn về phía cô.

Tô Mạnh hơi khó mở miệng. Cô cắn mỗi do dự mấy giây rồi mới nhỏ giọng mở miệng nói: "Có đôi khi mẹ của tôi hơi quá đáng nên anh đừng đồng ý yêu cầu của bà ấy"


Đầu của Thẩm Dục An xoay chuyển rất nhanh, sau đó

lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Manh.


Người ngoài không biết giữa anh và Tô Manh là hợp đồng hôn nhân, Hồ Dương nghĩ mình đã là thân thích với nhà họ Thẩm nên có thể sẽ yêu cầu một số điều kiện.

Anh cũng không cần phải để ý tới thể diện của Tô Mạnh mà giúp đỡ Hồ Dương một chút.


"Không sao. Bà ấy là mẹ vợ tôi. Bà ấy muốn gì thì nói cứ nói."

Tô Mạnh không ngờ Thẩm Dục An lại phản ứng như vậy. Cô còn tưởng Thẩm Dục An nghe cô nói như thế chắc


chắn sẽ tức giận.

Thẩm Dục An không để ý, nhưng cô lại để ý.


Vốn đĩ giữa hai người là hợp đồng hôn nhân, Hồ Dương cũng không phải mẹ vợ thật sự của Thẩm Dục An. Nếu thật sự mẹ cô có đưa ra yêu cầu gì quá đáng, đợi sau này hai người kết thúc hợp đồng rồi thì có phải làm sao để trả ơn đây?

Tô Mạnh hơi sốt ruột giật ống tay của Thẩm Dục An "Anh đừng đồng ý, tuyệt đối đừng đồng ý.


Thẩm Dục An nhìn lướt qua tài xế ngôi phía trước rồi cúi đầu nói nhỏ vào lỗ tai vừa nhỏ vừa mềm của Tô Manh.

Hơi thở cực nóng phả vào vành tai như ngọc của Tô Manh, trong nháy mắt khiến tại cô khẽ ửng đỏ.


Tô Manh giống như bị bỏng, đỏ mặt dùng tay che lấy vành tai đỏ ửng cúi đầu không nói lời nào.

Người này nói chuyện thì cứ nói đi, đang yên đang lành


sao lại đến gần như vậy chứ.

Cô nhìn lướt qua tài xế ở phía trước, cũng biết Thẩm Dục An nhất định phải làm như vậy.


Thẩm Dục An không có vấn đề gì, là cô quá nhạy cảm thôi.

Cô... cắn cắn môi, cánh môi hồng đào lập tức thêm sắc, như rau câu trong suốt mọng nước khiến người khác nhìn vào liên muốn liếm.


Thẩm Dục An nhìn lướt qua đôi môi của Tô Manh. Anh cụp mắt xuống, yết hầu lên xuống mấy lần.

Sau khi Tô Manh chờ nhiệt độ trên mặt giảm xuống, mới lấy lại được giọng nói vốn có của mình: “Cho dù có phúc lợi hay không, mẹ tôi yêu cầu cái gì, anh cũng không được đồng ý.


Thẩm Dục An đành phải gật gật đầu.

Tô Mạnh thấy Thẩm Dục An không hề bị lay động, còn muốn nói thêm gì đó thì xe đã tới dưới lầu công ty rồi


Cô thở hắt ra một hơi. "Buổi tối chúng

chuyện này đi.


lại thảo luận

Nói xong, cô nên đôi giày đế bằng vội vội vàng vàng chạy về phía công ty.


Sau khi Thẩm Dục An đưa mắt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô tiến vào tòa nhà Hải Hưng, anh mới gật đầu với tài xế: “Đi thôi.”

Sáng nay vẫn có cuộc họp như thường lệ.


Mục đích chủ yếu của cuộc họp lần này là thảo luận về tình hình của buổi diễn tập, có chỗ nào cần phải sửa chữa, bây giờ cũng còn có thể sửa kịp thời.

Tô Mạnh ngồi tại chỗ, liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống không phía đối diện, nhíu mày băn khoăn.




"Không phải cô ta cảm thấy mất mặt nên mới không dám tới công ty nữa chứ?"

"Nếu như tôi là cô ta, chuyện hôm qua như vậy rồi, sao có thể còn mặt mũi tới công ty nữa. Có lẽ tôi đã sớm từ chức rồi.”


Bên này còn đang thảo luận thì cửa lớn của phòng hợp

đã được đẩy ra.


Tô Mạnh nhìn ba người Lâm Hinh, Lâm Tích Ngữ và Bill đứng ở cửa, khó tin mở to mắt.

Chẳng lẽ hai người Lâm Hinh, Lâm Tích Ngữ này có quan hệ thân thích gì hay sao?


Còn nữa, tại sao Lâm Hình lại chạy tới công ty?

Giây sau đó, nghi ngờ của cô đã được Bill giải đáp.


Bill lễ phép cười giới thiệu: “Chào mọi người, đây chính là cô Lâm Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của Trung tâm thương mại Lâm Thị. Lần này cô ấy đến đây là dự định bàn bạc với công ty chúng ta về vấn đề hợp tác giữa các cửa hàng. Cô ấy nghe nói chúng ta muốn mở cuộc hợp thường kỳ nên muốn đến nghe một chút."

Trung tâm thương mại Lâm Thị, sáu chữ này lập tức khiến mọi người trong phòng hợp bắt đầu thì thầm thảo luận. “Trung tâm thương mại Lâm Thị không phải là chuỗi cửa hàng trung tâm thương mại hạng nhất toàn quốc sao? Trời ạ, nếu như công ty chúng ta có thể thương lượng hợp tác với họ thì hình tượng của công ty chúng ta sẽ được nâng lên một bậc! Trời đất ơi, đây đúng là chuyện lớn.


"Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng mà còn trẻ như vậy, còn mang họ Lâm, không phải là cô Hai của Trung tâm thương mại Lâm Thị chứ? Nghe nói, cô ấy là con gái duy nhất của nhà họ Lâm, vừa mới trưởng thành đã nhận được tất cả gia sản của bố, giá trị bản thân lên tới hàng triệu.

"Nhà thiết kế Lâm cũng họ Lâm, không phải cô ta là họ hàng của ông chủ Trung tâm thương mại Lâm Thị chứ? Nếu đã là họ hàng thì có lẽ địa vị của thiết kế Lâm ở công ty lại được nâng cao mấy phần rồi.


"Một người là thân thích của Trung tâm thương mại Lâm Thị, một người là vợ của Chủ tịch Khoa học công nghệ Hướng Dương. Công ty của chúng ta nhiều nhà giàu quá."

Tô Mạnh thì lại không có thời gian để ý tới những điều họ đang bàn tán.

Truy*ện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất

Bởi vì sau khi Lâm Hinh tiến vào phòng họp đã lịch sự gật đầu với mọi người rồi ngồi xuống đối diện với Tô Manh.

Tuy hai người cách nhau một cái bàn, nhưng sự khiêu khích trong ảnh mắt của Tô Hình lại không hề che giấu chút nào.

Lâm Hình ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Cô Tô, thật là trùng hợp, lại gặp mặt rồi! Thật không ngờ cô lại làm ở công ty này. Sao cô không để anh An sắp xếp cho mình làm giảm đốc của công ty anh ấy? Cô làm nhà thiết kế cho một công ty nhỏ như vậy thì thiệt cho cô quá.

Trong lời nói của cô ta không hề giấu được sự khinh thường đối với nghề thiết kế của Tô Manh. Ý của ta là cảm thấy cô làm nhà thiết kế ở một công ty nhỏ không xứng với chủ tịch – anh An của cô ta.

Bill là người phụ trách công ty nhỏ này nên lúc anh ta nghe thấy lời này của Lâm Hinh, trong lòng cũng không vui vẻ cho lắm.

Có điều cô ta là cô chủ của Trung tâm thương mại Lâm Thị. Cho dù anh ta có tức giận trong lòng thì cũng không dám nói gì.

Ngược lại Tô Manh chẳng sợ hãi gì Lâm Hình.

Cho dù thế nào thì bây giờ cô cũng đã là vợ của Thẩm Dục An, đã lãnh giấy kết hôn rồi.

Nếu Thẩm Dục An không muốn để người ngoài chỉ trích quan hệ của hai vợ chồng họ bất hòa thì lúc cô bị người khác bắt nạt như vậy, anh nhất định sẽ ra mặt giúp đỡ.

Cô ngồi thẳng lưng, khỏe miệng nở nụ cười: “Đó là đương nhiên, tôi chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ, chắc chắn không thể oai bằng cô Lâm trực tiếp làm giám đốc ở công ty nhà mình rồi.”

Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ công ty nhà mình.

Lâm Hình vốn rất để ý đến chuyện người khác chỉ trích mình được người nhà che chở nên khi nghe thấy câu này liền tức giận hết sức: “Tôi có thể làm giảm đốc ở công ty nhà mình thì cũng phải trải qua thi viết và phỏng vấn. Cô đừng có nghĩ tôi vào được công ty nhà mình làm lại nhẹ nhàng thế

Tô Mạnh cười hỏi: "Ái chà, còn phải vượt qua thi viết và phỏng vấn cơ đấy. Xem ra độ khó quả thật rất lớn. Giảm đốc Lâm cũng không dễ dàng gì cho cam.

Lâm Hình nghe không hiểu lời này, thế nhưng những người khác trong phòng nghe thấy câu này lại có chút buồn cười.

Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, thứ càng phải coi trọng là kinh nghiệm làm việc.

Cô Lâm này lên làm giám đốc lại thông qua thi thổ, vừa nghe đã biết là nhà họ Lâm vì đi cửa sau nên mới làm vậy để che mắt mọi người.

Có lẽ cũng chỉ có tiểu thư lá ngọc cành vàng trước mặt chưa trải đời mới cảm thấy thông qua thi thố phỏng vấn để làm giám đốc là chuyện gì đó rất quang vinh.

Lâm Hinh không biết lời mình nói có vấn đề gì, tại sao lại khiến những người đang ngồi đây đều cười trộm.

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện* tại Truyện88.vip