Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 217: Anh không phải là thằng ngốc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net


Diễn?

Vậy mà người con gái này lại coi sự sắp đặt tỉ mỉ, chân tình nồng đậm của anh là đang diễn kịch?


Thẩm Dục An bị tức đến nỗi bật cười, chỉ muốn đẩy người con gái này ra, phẩy ống tay áo rồi đi thôi.

Để diễn kịch mà anh phải bỏ hết ngày trời thời gian quý báu mà tự mình đi đến vườn hoa ngoại ô mua hết mấy tấn hoa hồng sao?


Để diễn kịch, anh còn phải tự mình cho người bố trí cái này sao?

Để diễn kịch, anh sẽ chủ động ôm người con gái này sao?


Nhưng Tô Mạnh hình như cảm nhận được tâm trạng của anh nên nắm chặt lấy áo anh không buông. “Chủ tịch Thẩm, chúng ta có chuyện gì thì vào trong xe nói có được không? Nếu không đoạn video hai chúng ta cãi nhau lại lên hotsearch nữa đó!"

Thẩm Dục An không kiên nhẫn nhíu mày rồi kéo Tô Mạnh vào trong chiếc xe màu hồng phía sau.


Nội thất trong xe cũng là màu hồng phấn, trên thành xe trước ghế lái còn có một con thiên nga bằng thủy tinh nên nhìn qua liền cảm thấy tràn đầy phong cách thiếu nữ.

Nhưng không khí giữa hai người ngồi ở phía sau lại có chút đông cứng. “Tô Manh, lời vừa rồi của em là có ý gì? Diễn, diễn cái gì?"


Thẩm Dục An xị mặt ngồi ở ghế lái, vừa lên xe liền hỏi dồn dập không ngừng.

Tô Mạnh không biết tại sao sắc mặt Thẩm Dục An lại kém như vậy, trừ phi tất cả không phải là diễn, là suy nghĩ thật sự của anh.


Cô nằm lấy cánh tay của mình, không trả lời câu hỏi của Thẩm Dục An mà hỏi ngược lại: “Hôm nay anh chơi lớn như vậy là vì cái gì?” "Em trả lời câu hỏi của tôi trước đi! Tôi đang diễn cái gì?”

Thẩm Dục An cứ hỏi mãi câu này không buông, cũng không chịu trả lời câu hỏi của Tô Manh.


Lúc nói chuyện, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Thẩm Dục An, không có nửa phần trốn tránh.

Ảnh mắt cô trong suốt giống như có sóng nước lưu chuyển nhưng ánh mắt chân thành như vậy lại giống như giáo nước lạnh dập tắt ngọn lửa trong lòng anh.


Đột nhiên anh cảm thấy vừa rồi khi mình xao động cử giống như thằng ngốc vậy.

Chăm chút chuẩn bị nhiều như vậy nhưng người trong cuộc lại chỉ xem như một tràng kịch, tràng kịch vì danh tiếng mà lừa dối tất cả mọi người.


Anh có chút buồn phiền xoay mặt đi. Lúc này đột nhiên rất muốn hút thuốc.



Mà anh cũng thật sự làm như vậy.


Anh móc bao thuốc từ trong túi lấy ra một điều cho vào miệng. Lúc đang chuẩn bị bật lửa châm thì người bên cạnh đã vươn tay ra rút lấy điều thuốc trong miệng anh. “Tôi không muốn ngửi thấy mùi thuốc lá.

Tô Manh bẻ đôi điều thuốc đó.


Lúc này Thẩm Dục An nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Manh trước mặt mà chỉ cảm thấy buồn phiền.

Anh nới lỏng cà vạt, lạnh lùng nhìn Tô Manh bên cạnh: "Vậy vừa rồi em ôm tôi là đang phối hợp diễn sao?" không đợi Tô Manh mở miệng, anh lại bổ sung thêm một câu: “Tôi muốn nghe lời thật lòng. Đừng có nói mấy lời thừa thãi như chúng ta là đối tác làm ăn gì nữa.”


Tô Mạnh cảm thấy Thẩm Dục An trước mặt dường như không giống bình thường mà giống như ngọn núi lửa đang sắp sửa bùng lên, trong lòng chất chứa rất nhiều tâm trạng phức tạp. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Trong ánh mắt bình tĩnh ngày thường hơi vẫn đỏ, thậm chí có chút đau lòng.


Cũng có thể là cô đoán sai rồi.

Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Tôi vừa rồi rất cảm động. Thật đó, không có nói dối.


Hai tay Thẩm Dục An ấn lấy vai cô, tâm trạng trong lòng sắp sửa tràn ra ngoài.

Ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác thương tiếc và muốn bảo vệ một người con gái đến vậy.


Lúc này, anh thật sự muốn bảo vệ người con gái này.

Nhưng Tô Manh không cho anh bất cứ cơ hội nào nói ra những thứ tình cảm này.


Ánh mắt cô lạnh lùng giống như băng tuyết ngày đông, sương trắng mùa thu, bình tĩnh đến đáng sợ.

Cô mở miệng ngắt lời Thẩm Dục An đang chực tuôn ra khỏi miệng: “Chủ tịch Thẩm, Thẩm Dục An. Chúng ta đã ký hợp đồng, chỉ là vợ chồng trên hợp đồng thôi. Tất cả chỉ là vì để thể hiện vợ chồng êm thẩm. Những cái khác đều không có. Tôi không thích anh, tạm thời cũng không tính yêu đương. Nếu như tự tối đa tình thì xin lỗi anh trước.


Câu nói bình tĩnh đến cực độ này hoàn toàn dập tắt chút lòng thương tiếc mới nhen nhóm trong lòng anh.

Lạnh thấu tim.


Anh cười trào phúng, giơ ngón tay cái lên với Tô Manh: “Quyết đoán! Bình tĩnh! Thật nhìn không ra chút phong phạm nào của người làm nghệ thuật.

Tô Manh nhịn không được hỏi: “Anh sẽ không phải thật sự... “Thật sự có gì với cô? Giống như lúc nãy cô vừa nói, mấy chuyện hôm nay tôi làm chỉ là diễn kịch để hù người thôi. Tốn hết mười mấy vạn để tôi lại lên hotsearch một lần, còn có thể tạo ra hình tượng người chồng tốt, rất đáng giá.”


Thẩm Dục An là người kiêu ngạo, sao lại cho phép mình chưa tỏ tình đã bị người khác

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net