Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 210: Giao cho tôi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


**********

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net



Thẩm Dục An buông đôi đũa trong tay xuống, giọng điệu có phần thiếu kiên nhẫn: “Mẹ à, chuyện lãnh giấy kết hôn con tự có sắp xếp.

Bà Thẩm không tin mấy lời ứng phó qua loa như thế này của Thẩm Dục An: “Vậy mấy anh mấy chị tính lúc nào đi lãnh đây?”

Thẩm Dục An không vui buông đũa xuống, mày nhíu chặt lại: "Mẹ à, trong lòng con tự có tính toán.”

Thấy anh tức giận rồi, bà Thẩm nhướn mày, giọng điệu cũng không vui vẻ gì. “Con tưởng mẹ vui vẻ nhìn con mặt mày cau có mà kêu đi lãnh giấy sao. Mẹ cũng là vì cháu trai của mẹ thôi. Chỉ cần một ngày mấy anh chị không đi lãnh giấy thì cháu mẹ một ngày không phải là cháu nhà họ Thẩm, mãi mãi mang tiếng con riêng. Nếu không phải vì cháu mẹ, mẹ còn lười quan tâm lúc nào anh chị đi lãnh giấy kia kìa.”

Câu này của bà Thẩm lập tức khiến cả hai người bừng tỉnh.

Quả thật hai người đã thừa nhận quan hệ yêu đương trước công chúng, cũng thừa nhận Tô Ngạn Khải là con trai của Thẩm Dục An.

Nhưng trên pháp luật, Tô Ngạn Khải vẫn là đứa trẻ không cha. Chỉ có thể coi như con riêng của

Thẩm Dục An.

Câu này lập tức khiến cả hai người Tô Mạnh và Thẩm Dục An im lặng.

Tô Manh lại là người đầu tiên mở miệng: “Cảm ơn mẹ đã nhắc nhở. Hôm nay tụi con sẽ đi lấy giấy.”

Thẩm Dục An vô cùng kinh ngạc nhìn qua Tôi Mạnh bên cạnh.

Hôm qua người con gái này còn rất trinh liệt khăng khăng có chết cũng không gả cho anh mà hôm nay nghe thấy không lãnh giấy chứng nhận kết hôn sẽ ảnh hưởng đến Ngạn Khải liền lập tức thay đổi.

Tô Manh phản ứng như vậy lại khiến Thẩm Dục An hiểu hơn về tình cảm giữa hai mẹ con họ.

Đồng thời trong lòng anh cũng cảm thấy khâm phục.



Bà Thẩm nghe thấy câu này của Tô Manh thì hiếm khi lại tươi cười đồng ý với cô: "Dục An, vợ con đã đồng ý rồi. Con thấy thế nào?” “Con nghe theo Tô Mạnh hết.”

Tô Ngạn Khải ngồi trước bàn ăn tròn mắt suy nghĩ, hơi tò mò với hai từ con riêng mà bà nói.

Sau bữa ăn, Thẩm Dục An mượn cớ công ty có chuyện gấp phải xử lý, chủ động đề xuất chuyện thuận đường đưa Tô Mạnh đi làm.

Tô Manh biết chắc người này có chuyện muốn nói với mình nên theo anh vào trong xe.

Tô Mạnh liếc nhìn cảnh tay mình. Kỳ lạ thật, tay cô sạch sẽ, không có dính thứ gì dơ bẩn cả.

Cô nhăn mũi, cảm thấy Thẩm Dục An cũng nhiều bệnh thật.

Xe vừa lăn bánh, Thẩm Dục An đã mở kính ngăn. Như vậy có thể khiến tài xế phía trước không nghe được bọn họ nói gì phía sau. “Tôi biết em không muốn đi lãnh giấy kết hôn với tôi. Em yên tâm đi. Chuyện này tôi sẽ giải quyết. Em không cần suy nghĩ làm gì.”

Thẩm Dục An ngồi thẳng lưng trên ghế. Lúc nói câu này, sắc mặt anh bình tĩnh giống như chỉ đang nói tới chuyện bình thường hằng ngày như ăn ngủ mà không phải là chuyện quan trọng cả đời.

Tô Manh không thể không thừa nhận, quả thật dáng vẻ như vậy của Thẩm Dục An khiến cô rất an tâm, giống như dù trời có sập xuống thì vẫn còn người đàn ông này chống đỡ.

Cô nhìn anh thật sâu, có chút cảm động nói: “Cảm ơn anh.

Nghe thấy giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào của Tô Mạnh, Thẩm Dục An chỉ cảm thấy lỗ tại hơi nóng.

Anh sờ sờ vành tai đang nóng lên mà không lên tiếng.

Tô Manh không chú ý tới động tác này của anh, chỉ tò mò hỏi: "Vậy anh định làm thế nào?”

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net