Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài
Chương 198: Đều là vị tiền
**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Chương 198 Đều là vị tiền
Nhìn Thẩm Dục An lạnh nhạt bình tĩnh trước mắt, lại nghe thấy anh giải thích trước kia tất cả chỉ vì thực hiện hợp đồng, trong lòng Tôi Manh lại có vài phần thất vọng.
Cô miễn cưỡng thu lại tâm tư trong lòng, không để ý mà cười: "Không sao, tôi hiểu mà. Sau này anh muốn làm gì thì chúng ta có thể diễn tập trước lúc không người.
Nghe thấy câu này, Thẩm Dục An nhíu mày. Ánh mắt thâm thúy nhìn người phụ nữ trước mặt, có chút nghiền ngầm nhắc lại: “Diễn tập? “Đúng vậy, diễn tập. Người ta biểu diễn tiết mục gì cũng đều phải diễn tập trước. Chúng ta không phải là vợ chồng thật sự. Đương nhiên mấy động tác thân mật cũng phải diễn tập trước mới có thể diễn càng tốt được.
Tô Mạnh nói rõ ràng từng từ
Ngược lại Thẩm Dục An bị phen lý luận này của Tô Manh làm cho tức giận đến bật cười.
Anh không biết khen người phụ nữ này giữ lời, làm việc nghiêm túc hay nên mắng người trước mặt đầu gỗ thì tốt.
Thẩm Dục An như cười như không nhìn người trước mặt đỏ hồng từ mặt xuống cổ, đẩy vẻ quẫn bách.
Tô Manh bị nhìn đến chột dạ. Cô cắn răng rướn cổ phản bác lại: “Vậy thì đợi tới đó lại nói. Hôn nhau không nhất định phải hôn sâu, cũng có thể môi chạm môi, không cần phải diễn!”
Thẩm Dục An bật cười. Nụ cười châm biếm, nói chuyện cũng càng hà khắc: “Vì năm ngàn vạn mà em cũng liều mạng thật đấy!”
Vừa dứt lời, anh một chân đứng chân, cầm lấy gật chống đi thẳng đến chỗ Tô Ngạn Khải. Ngay cả liếc một cái cũng không thèm nhìn Tô Manh.
Lúc đầu Tô Manh nghe thấy câu này còn có chút sững sờ. Sao lại nói tới năm ngàn vạn rồi, cái gì năm ngàn vạn.
Đợi Thẩm Dục An đứng dậy muốn đi cô mới phản ứng lại.
Năm ngàn vạn đó là nội dung trong hợp đồng. Tới hạn hai năm, Thẩm Dục An sẽ phải trả phí bồi thường tổn thất tuổi trẻ cho Tôi Manh.
Cô chỉ bất quá nói một câu diễn tập mà anh liền cảm thấy cô vì năm ngàn vạn mới nghiêm túc như vậy sao?
Thật sự là có lòng tốt mà còn bị nghi ngờ!
Cô làm vậy là vì ai chứ, còn không phải là vì anh sao.
Tô Mạnh càng nghĩ càng tức giận. Nếu như không phải ngại ông Thẩm bà Thẩm còn trong nhà bếp, cô nhất định đã đi lý luận một phen với Thẩm Dục An rồi.
Cô tức đến nỗi uống hết vài ly nước lạnh mới xem như đè xuống cơn lửa giận trong lòng.
Bên kia, Thẩm Dục An lại đen mặt chống gậy đến bên cạnh Tô Ngạn Khải.
Nhìn thấy cục bông nhỏ ngồi trước máy tính, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, mười mấy ngón tay lướt nhanh như bay trên bàn phím thì tim của anh liền mềm nhũn.
Anh có chút vụng về đặt gậy sang bên cạnh rồi cẩn thận nhích cái chân bỏ bột ngồi xuống bên cạnh Tô Ngạn Khải.
Thật ra cậu không muốn để ý tới bố nhưng nhìn thấy động tác của bố khó khăn như vậy, cậu lại bĩu môi đứng dậy, đỡ Thẩm Dục An ngồi xuống thảm mà trong miệng còn vô cùng ghét bỏ. “Chân bố bị thương rồi còn không ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa. Chạy tới đây làm gì?"
Thẩm Dục An nhìn bàn tay nhỏ đang nắm lấy cánh tay mình, trong lòng mềm nhũn.
Tô Ngạn Khải năm tuổi chắc chắn không đỡ nổi anh nhưng đứa nhỏ vừa rồi còn tức giận đùng đùng gọi anh là Thẩm Dục An mà khi nhìn thấy anh không tiện di chuyển đã đưa tay ra đỡ, anh cảm thấy rất an ủi.
Mặc dù Tô Manh này vừa xấu xa vừa cứng đầu nhưng sinh cho anh một đứa con trai thật chu đáo.