Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ

Chương 322



Tôi hít thở sâu, bắt mình phải bình tĩnh lại.

Tôi nhẩm tính thời gian, khoảng sáu giờ ba mươi phút, chúng tôi xuống tầng đi ăn, còn bây giờ là bảy giờ năm phút.Ba mươi lăm phút, nói dài không dài nói ngắn không ngắn.

Nhưng lúc chúng tôi vừa đi ra ngoài, chắc chắn Bạch Vi vẫn còn ở trong phòng.

Nếu những người đó ra tay chậm một chút, có lẽ bây giờ vẫn chưa đi được bao xa.Tôi vội vàng chạy ngó ra ngoài cửa sổ, vì phòng chúng tôi ở nằm giữa tòa nhà, nên có thể nhìn rất rõ cảnh vật bên dưới.