Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 14

Trước khi đến cửa hàng kim khí, Bùi Tiểu Thập đã tìm hiểu qua nhiều ngành nghề khác nhau.

Đôi khi, cậu ngồi cả ngày ở một góc đường cuối ngõ quan sát cô bé bán hoa chào hàng, các nhân viên vệ sinh làm gì khi không quét rác, hoặc bác thợ may đang tính toán cần gì để sửa một chiếc áo hay đôi giày...

Hôm nay, mục tiêu của cậu là nơi Vạn Hạ Trình làm việc. Thiếu niên trả lại đôi dép mượn tối qua, thay bằng đôi khác vừa chân hơn, còn đi thêm một đôi tất để giữ ấm. Cậu đã chuẩn bị tinh thần ngồi trên ghế đẩu quan sát cả ngày, nên cái chân bị thương cũng không ảnh hưởng quá nhiều.

Ai ngờ, kế hoạch chưa kịp thực hiện đã tan thành mây khói.

Bấy giờ Bùi Tiểu Thập mới hay, không phải lúc nào Vạn Hạ Trình cũng ở cửa hàng. Đôi khi, hắn còn xách hộp dụng cụ đến tận nhà khách để sửa chữa. Nhờ vậy, cậu biết thêm rằng tiệm không chỉ bán linh kiện mà còn cung cấp dịch vụ sửa chữa. Chi phí tại gia dao động từ 10 đồng cho tới cả trăm, còn tiền linh kiện chỉ là phụ thu.

Sáng nay, vừa đến cửa hàng chưa được bao lâu, Vạn Hạ Trình đã cầm hộp dụng cụ chuẩn bị đi ra ngoài, để Bùi Tiểu Thập ở lại trông nhà.

"Anh đi lâu không?" Bùi Tiểu Thập dựa vào cửa kính, chớp mắt hỏi, "Dẫn em theo với, hôm nay em đến để quan sát mà."

"Lão Lưu cũng ở đây, cậu cứ quan sát chú ấy trước đi."

Giọng ông chủ vọng lại từ sau nhà: "Tôi sắp ra công trường rồi, không ở đây nữa đâu. Hay cậu xem chị Bình đỡ đi, ngôi sao nhỏ?"

Theo học việc vài năm với chú Lưu, Vạn Hạ Trình đã có thể tự xử lý non nửa mọi việc. Sau đó, hắn nhập một ít hàng từ chỗ chú, thỉnh thoảng nhận vài đơn từ hàng xóm để kiếm thêm thu nhập. Hộp dụng cụ Bùi Tiểu Thập hỏi trước đó cũng từ đây mà ra.

Tối qua, khi nghe Vạn Hạ Trình kể qua điện thoại rằng sinh viên ngành diễn xuất Bùi Tiểu Thập muốn đến "quan sát", chú Lưu ngạc nhiên ra mặt, còn hỏi hắn quen được người nổi tiếng từ khi nào. Sáng nay, vừa thấy Bùi Tiểu Thập, chú đã gọi cậu là "ngôi sao nhỏ" khiến thiếu niên ngượng chín mặt.

Dịch vụ sửa chữa và buôn bán linh kiện chỉ là thu nhập tay ngang với một cửa hàng kim khí ăn nên làm ra. Để thật sự kiếm lời, họ cần hợp tác với các khách hàng lớn như các doanh nghiệp hoặc công trường. Mỗi đơn hàng lớn có doanh thu tương đương vài tháng buôn bán ổn định.

Trần Ít Bình là vợ của chú Lưu – bà chủ của tiệm. Với nhiệm vụ quản lý cửa hàng và trông nom con cái, năng lực của cô cũng không hề thua kém chồng.

Chị Bình đang ngồi xổm kiểm hàng giữa các kệ, nghe vậy thì lên tiếng: "Tiểu Thập, chị ở đây nè."

Bùi Tiểu Thập  vốn là người hòa đồng, hai vợ chồng chủ tiệm đều rất quý cậu.

Thiếu niên nhìn theo Vạn Hạ Trình, lưu luyến nói: "Vậy anh đi nhanh rồi về nhé."

Sáng nay, hắn cần xử lý bốn, năm đơn hàng bên ngoài, đến trưa mới quay lại cửa hàng. Mỗi đơn sửa tận nhà, chú Lưu đều chia một nửa tiền công cho hắn.

Vừa về đến nơi, hắn đã thấy Bùi Tiểu Thập có gì sai sai. Mới sáng nay thiếu niên còn vui vẻ, mặt mày rạng rỡ như hoa, song giờ lại ngồi bệt trước cửa, ôm bát cơm ăn một mình. Trông cậu yên lặng một cách bất thường, không nói một lời.

Cửa hàng không có bàn ăn riêng, chỉ có một chiếc bàn nhỏ bày thức ăn và bát đũa. Trừ Lưu Tuyền hay ngồi ăn ở đó, mọi người đều tự bưng bát ngồi chỗ khác, như cửa ra vào, ngoài vườn hoặc sau quầy thu ngân. Ai lười thì ngồi xổm ăn luôn, cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Vào buổi trưa, khi lão Lưu ra ngoài, chị Bình sẽ xuống bếp nấu cơm cho mọi người, đôi khi còn chuẩn bị thêm một phần để Vạn Hạ Trình mang về cho Hứa Thục Anh. Dù mắt không nhìn được, bà vẫn tự nấu nướng – người phụ nữ này không muốn nhận sự thương hại từ ai, cũng không muốn biến mình thành gánh nặng cho người khác.

Vậy nên, Vạn Hạ Trình cũng ít khi can thiệp vào chuyện sinh hoạt vặt hằng ngày của bà.

Khi ăn cơm, Vạn Hạ Trình bảo Bùi Tiểu Thập ra bàn trà ăn cùng Lưu Tuyền, nhưng thiếu niên không đáp, chỉ im lặng bưng bát ra cửa ngồi.

Ngày thường, Vạn Hạ Trình cũng ăn ở đó, còn mang một cái ghế thấp ra cho cậu ngồi. Nhưng đối phương không chịu, đẩy tay hắn ra rồi lí nhí kêu ngồi xổm ăn cũng được.

Thấy vậy, Vạn Hạ Trình lặng lẽ đặt ghế xuống rồi ngồi lên.

Chị Bình đi từ trong bếp ra, đá nhẹ vào ghế của Vạn Hạ Trình, nhắc hắn sao không quan tâm em trai hơn một chút.

Nghe vậy, Vạn Hạ Trình đứng dậy, nhường ghế cho "em trai". Cuối cùng, cậu cũng chịu ngồi xuống, vì chân hiện tại không phù hợp để ngồi xổm.

Bùi Tiểu Thập ăn rất ít, chỉ mới vơi non nửa bát đã ngưng, nhanh chóng mang bát vào trong tiệm.

Thấy cậu ăn ít hơn cả Lưu Tuyền, chị Bình lo lắng hỏi: "Ăn thế này có no không? Chị chỉ biết làm mấy món đơn giản thế này thôi."

Bùi Tiểu Thập vội xua tay: "Không phải đâu ạ. Chị nấu ngon lắm, chỉ là em không thể ăn nhiều, học diễn xuất phải giữ dáng mà chị."

Chị Bình càng lo hơn: "Em gầy quá rồi đó."

Bùi Tiểu Thập thành thật đáp: "Ai cũng bảo lên hình sẽ bị béo. Ngoài đời em gầy một chút thì khi quay phim là vừa chị à."

Thực ra, Bùi Tiểu Thập luôn tự áp tiêu chuẩn khắt khe của các sao nữ lên bản thân. Học diễn xuất không nhất thiết phải quá gầy, quan trọng là tìm được phong cách riêng và định vị phù hợp.

Khi thi vào học viện hí kịch, thầy dạy chuyên ngành từng bảo cậu rằng, với gương mặt và khung xương nhỏ như cậu, nếu tăng cân sẽ khó cạnh tranh với những nam diễn viên có khung xương to hơn.

Thật ra thầy cũng lo xa, Bùi Tiểu Thập vốn thuộc tạng người khó tăng cân.

"Ra là vậy," chị Bình thở dài, hóa ra diễn viên cũng không dễ kiếm cơm như mình tưởng.

Sau bữa trưa, Vạn Hạ Trình tìm chị Bình hỏi vài chuyện.


Bùi Tiểu Thập buồn héo úa.

Vạn Hạ Trình bị chuỗi suy nghĩ ngây thơ của đối phương chọc cười, cúi đầu tiếp tục bấm điện thoại, khóe miệng nhếch lên: "Tiểu Thập, đừng nghiêm trọng hóa mọi thứ như vậy."