Nhật Ký Nụ Hôn Đầu
Chương 78: PN1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phần sau của buổi tiệc, Thịnh Thiên Dạ không còn hứng thú gì, vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình bị áp chế.
Nói chuyện với nam diễn viên trước đó thêm một lát, cô đi về tìm Lâm Lạc Tang.
Hơn nửa đêm, Lâm Lạc Tang vẫn còn tập diễn trên sân khấu, thảo luận hiệu ứng sân khấu với đạo diễn và nhiếp ảnh gia. Tóc xoăn dài được cột sau gáy, có một số sợi tóc mai rũ xuống, cho dù mặc áo trắng quần jean cũng không ảnh hưởng đến dáng người siêu chuẩn.
Sau khi tập diễn xong, hai người ngồi trên ghế khán giả ở đằng sau trò chuyện.
Lâm Lạc Tang nghe cô kể xong nguyên nhân hậu quả của sự việc, khoanh tay tựa lên lưng ghế phía trước, suy tư rất lâu, cuối cùng nói ra một câu đúng trọng tâm.
“Vì vậy… Cậu không tức giận vì anh ta cưỡng hôn cậu, mà là cậu lại bị áp chế?”
Thịnh Thiên Dạ bỗng nghẹn lời.
… Hình như là vậy.
Đột ngột nhắc tới, trong phút chốc cô có ảo giác bừng tỉnh, cũng im lặng một lúc hiếm thấy.
Lâm Lạc Tang nhún vai, đuôi tóc phủ ngang vai, pha lẫn nét trong sáng và quyến rũ, “Vậy nên cậu hiểu mình muốn nói gì không?”
“Cậu cho rằng mình thích anh ta hả?!”
Nữ minh tinh với mười mấy triệu fan hiếm khi cất cao giọng. Cho đến khi có nhân viên nghiệp vụ vừa nghiên cứu, vừa tò mò nhìn sang, lúc này Thịnh Thiên Dạ mới vùi đầu vào trong bóng tối, khẽ nói: “Hoàn toàn —— không thể nào.”
“Không nhất định là thích.” Lâm Lạc Tang nói, “Chẳng qua cậu không ghét anh ta nhiều như cậu nghĩ.”
Thịnh Thiên Dạ ngửa đầu ra sau, chớp mí mắt đã được trang điểm tinh tế, chỉ vào bậc thang sân khấu cách đó không xa, “Cậu biết không, mình đã từng tưởng tượng rải đầy mật ong trên bậc thềm của phòng họp công ty, để Phó Tu té sấp mặt.”
Lâm Lạc Tang: “…”
“Lúc nói muốn làm bạn trai của mình, mình cho rằng anh ta muốn dìm mình.”
“Hỗ trợ đủ thứ cho đoàn làm phim, mình còn đoán không biết anh ta có đầu độc mình không.”
“Vừa xuống xe, suýt nữa mình lấy giày cao gót đập anh ta.”
Thịnh Thiên Dạ rầu rĩ nghịch ngón tay, “Lẽ ra mình không hợp với người này mới đúng.”
Kết quả là Lâm Lạc Tang vừa nói đã khiến cô ngỡ ngàng.
Lâm Lạc Tang thấy ánh mắt của cô đờ đẫn, chống đầu cười, “Người ngoài cuộc nhìn nhận loại chuyện này rõ ràng hơn.”
“Nếu cậu thực sự ghét anh ta thì sẽ không có hứng gây gổ và tranh cãi với anh ta. Sinh lý chán ghét không thể lừa dối được con người, tránh còn không kịp, làm gì có tâm trạng chào hỏi anh ta.” Lâm Lạc Tang nói: “Thật ra có thể cậu cũng đang hưởng thụ quá trình này.”
Thịnh Thiên Dạ hừ mũi, chỉ vào người mình như khó mà tiếp thu, “Mình? Hưởng thụ với anh ta?”
…
Tối hôm đó, Thịnh Thiên Dạ vẫn luôn ngủ rất ngon lại mất ngủ mười phút.
Đoạn phim ngắn giữa cô và Phó Tu cứ lướt qua trong đầu cô: Trong xe trên đường vào đêm khuya, tại trường quay ồn ào, trong phòng họp yên tĩnh, trong phim trường đông đúc.
Nếu thực sự chán ghét người này, có lẽ cô sẽ không cho phép anh ta xuất hiện trong cuộc sống của mình nhiều lần, và tiếp xúc với anh ta nhiều lần.
Cô khó khăn trở mình, tặc lưỡi, gối đầu lên tay nhìn lên trần nhà.
Bây giờ sự tình tiến triển hơi nguy hiểm.
Chẳng phải điều này chứng minh cô là một kẻ thích bị ngược đãi sao?
Thịnh Thiên Dạ ho khan, ngồi dậy và nhắn tin cho Lâm Lạc Tang: 【Cậu cảm thấy anh ta thực sự đang theo đuổi mình sao?】
Lâm Lạc Tang lảng tránh không trả lời, chỉ nói: 【Cậu đưa ảnh chụp màn hình WeChat cho mình xem.】
Cô không hiểu cho lắm, nhưng vẫn chụp màn hình gửi cho Lâm Lạc Tang. Lâm Lạc Tang nhanh chóng khoanh tròn hết những câu “Hoa Ngạn sắp có bà chủ rồi ư?” trong khung đối thoại của cô.
Biên tập thời trang, quản lý, biên tập nội dung, stylist, thậm chí cả bạn bè cũng không thoát khỏi, 99/100 người có cùng câu hỏi này khi hỏi cô.
Lâm Lạc Tang: 【Hơn nửa giới giải trí đều hỏi cậu, cậu cảm thấy anh ta không nghiêm túc ư?】
Thịnh Thiên Dạ nhìn kỹ tin nhắn đó vài lần, cuối cùng đưa ra kết luận.
Ừ, xem ra không chỉ cô thích bị ngược đãi.
Hình như Phó Tu cũng hơi SM.
///
Thịnh Thiên Dạ không ngờ hôm sau cô quay phim, Phó Tu không hề ý thức phải “tạm lánh nạn” lại xuất hiện tại trường quay lúc 12 giờ trưa.
Lúc đó cô đang nghịch thước trắc tinh* của đoàn làm phim, móc ngón tay qua, nhìn người đàn ông với vẻ không thể xác nhận, “Anh còn dám tới hả?”
*Thước trắc tinh: là một dụng cụ đo độ nghiêng phức tạp, được các nhà thiên văn và nhà định vị sử dụng trong lịch sử, để đo lường vị trí nghiêng trên bầu trời của thiên thể, ban đêm hay ban ngày.
Thước trắc tinh (hình minh họa)
Phó Tu nhíu mày, “Sao tôi lại không dám tới?”
“Hôm qua anh đã làm gì với tôi ——” Thịnh Thiên Dạ thoải mái lấy mu bàn tay quẹt qua đôi môi, “Không thấy áy náy chút nào hả?”
Rõ ràng Phó Tu đã thua ván này.
Anh không đoán được Thịnh Thiên Dạ có thể thản nhiên, điềm nhiên miêu tả buổi tối hôm qua.
Máy lạnh bỗng chốc ngừng hoạt động, bàn tay đút vào túi hơi khựng lại, “… Chuyện này mà cũng có thể nói ra à?”
“Tại sao không được?” Thịnh Thiên Dạ nghĩ đến sự bực bội của tối qua, lửa giận đã dằn xuống lại bùng cháy lên, “Sao nào, anh chột dạ hả?”
“…”
Yết hầu của anh chuyển động, “Không có, em nói đi.”
Ông chủ Thịnh Thiên Dạ bừng bừng khí thế, hất chân về phía mặt đất, “Trước tiên chống đẩy 20 cái đi.”
Phó Tu: “…”
“Tại sao?”
“Xin lỗi tôi.” Thịnh Thiên Dạ nhìn nét mặt khó hiểu của anh ta, chính mình cũng khó hiểu theo.
Người đàn ông vẫn bình tĩnh, thực sự không hiểu, “Tại sao tôi phải xin lỗi em?”
???
Sau khi tính toán, Thịnh Thiên Dạ đã tìm lại được cảm giác, “Cho dù tối qua anh uống say, đầu óc mơ hồ, nhưng không có nghĩa anh không làm chuyện đó. Nếu anh đã tỉnh táo thì chẳng phải nên xin lỗi vì uống say sao?”
Anh trầm ngâm một lúc, “Tối qua tôi không có uống say.”
“Nếu tỉnh táo vẫn sẽ làm như vậy.”
Khi đầu óc tỉnh táo cũng sẽ có kết quả đó, vì vậy không cần thiết xin lỗi.
trong túi xách và ném qua, “Nè.”
*Mopidick: thuốc trị ngứa, viêm da, nổi hột, nấm da… mang đến cảm giác mát lạnh trên vùng da cần thoa.
Mopidick (hình minh họa)
Người đàn ông cầm chai thuốc lên quan sát một hồi, “Cho tôi à?”
Giỏi lắm, lại đi theo lời thoại của phim thần tượng tiêu chuẩn.
Nếu cô là nữ chính, lúc này chắc sẽ xấu hổ, đỏ mặt, lúng túng gật đầu, chậm rãi đáp lại một chữ “Vâng” bằng giọng mũi.
Đáng tiếc cô là Thịnh Thiên Dạ.
Thịnh Thiên Dạ cúi mặt xuống và gật đầu, từ từ ngẩng đầu lên và nói bằng giọng mũi.——
“Không phải, cho anh thoa chút.”
“Dùng xong thì trả lại cho tôi.”
“…”
“Anh không có tiền à? Ngay cả chai Mopidick cũng muốn lấy của nghệ sĩ.” Cô lấy một chai xịt muỗi khác ra, xịt hai phát, “Bóc lột nghệ sĩ không phải là ông chủ tốt.”
Phó Tu hỏi: “Sao em còn có chai xịt phun sương nữa?”
“Thì sao? Nếu bị anh cướp mất đồ, tôi cũng không cần dùng nữa à?” Cô vỗ vào mắt cá chân, “Tôi không có rộng rãi như anh, tôi cũng phải nghĩ cho bản thân.”
Phó Tu cảm thấy nội tâm bị đảo ngược, “…”
Nếu cô đã nói như vậy, vậy thì anh càng có lý do chính đáng cướp nó.
Anh bỏ đồ vào túi, nghe thấy Thịnh Thiên Dạ nói: “Biết tại sao tôi luôn chuẩn bị hai phần không? Không chỉ vì tôi có em trai, mà còn vì đề phòng hạng ông chủ như anh.”
Rốt cuộc Phó Tu không nhịn được hỏi: “Lúc em quay phim thần tượng có từng động não không?”
Thịnh Thiên Dạ thổi mái ngố, đang muốn cố gắng chiến đấu giành chiến thắng thì chợt nghe thấy người đàn ông nói. ——
cho tôi, tôi sẽ suy xét lại.”
*Hoa baby: Hoa baby trắng tượng trưng cho tình yêu tinh khiết, sự trong trắng, mỏng manh, thanh tao như chính vẻ ngoài của hoa mang lại. Chính vì vậy hoa baby thường được nam giới sử dụng để tặng cho người mình yêu, đây là ý nghĩa đặc biệt nhất mà loài hoa baby trắng đẹp mang lại.
Hoa baby (hình minh họa)
Phó Tu: …??
Người đàn ông bỗng khựng lại, lần đầu tiên đôi mắt không chút sợ hãi lại tràn ngập nét chân tình khó tin.
“Nắm chắc cơ hội.” Cô giơ năm ngón tay ra, “Nói không chừng năm phút sau tôi sẽ đổi ý.”
Mặc dù không biết câu nói đó của cô có bao nhiêu độ đáng tin, nhưng Phó Tu vẫn không sa sút tinh thần, lười biếng, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Thịnh Thiên Dạ cúi đầu, lại nhấp một ngụm nước vải ngâm.
Không biết có sợi gân nào bị lệch hay không, cô chợt cảm thấy thử một lần cũng không sao.
Hoặc có lẽ hôm nay uống được thứ muốn uống, hoặc có lẽ đúng lúc muốn một bó hoa baby.
Phần sau của buổi tiệc, Thịnh Thiên Dạ không còn hứng thú gì, vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình bị áp chế.
Nói chuyện với nam diễn viên trước đó thêm một lát, cô đi về tìm Lâm Lạc Tang.
Hơn nửa đêm, Lâm Lạc Tang vẫn còn tập diễn trên sân khấu, thảo luận hiệu ứng sân khấu với đạo diễn và nhiếp ảnh gia. Tóc xoăn dài được cột sau gáy, có một số sợi tóc mai rũ xuống, cho dù mặc áo trắng quần jean cũng không ảnh hưởng đến dáng người siêu chuẩn.
Sau khi tập diễn xong, hai người ngồi trên ghế khán giả ở đằng sau trò chuyện.
Lâm Lạc Tang nghe cô kể xong nguyên nhân hậu quả của sự việc, khoanh tay tựa lên lưng ghế phía trước, suy tư rất lâu, cuối cùng nói ra một câu đúng trọng tâm.
“Vì vậy… Cậu không tức giận vì anh ta cưỡng hôn cậu, mà là cậu lại bị áp chế?”
Thịnh Thiên Dạ bỗng nghẹn lời.
… Hình như là vậy.
Đột ngột nhắc tới, trong phút chốc cô có ảo giác bừng tỉnh, cũng im lặng một lúc hiếm thấy.
Lâm Lạc Tang nhún vai, đuôi tóc phủ ngang vai, pha lẫn nét trong sáng và quyến rũ, “Vậy nên cậu hiểu mình muốn nói gì không?”
“Cậu cho rằng mình thích anh ta hả?!”
Nữ minh tinh với mười mấy triệu fan hiếm khi cất cao giọng. Cho đến khi có nhân viên nghiệp vụ vừa nghiên cứu, vừa tò mò nhìn sang, lúc này Thịnh Thiên Dạ mới vùi đầu vào trong bóng tối, khẽ nói: “Hoàn toàn —— không thể nào.”
“Không nhất định là thích.” Lâm Lạc Tang nói, “Chẳng qua cậu không ghét anh ta nhiều như cậu nghĩ.”
Thịnh Thiên Dạ ngửa đầu ra sau, chớp mí mắt đã được trang điểm tinh tế, chỉ vào bậc thang sân khấu cách đó không xa, “Cậu biết không, mình đã từng tưởng tượng rải đầy mật ong trên bậc thềm của phòng họp công ty, để Phó Tu té sấp mặt.”
Lâm Lạc Tang: “…”
“Lúc nói muốn làm bạn trai của mình, mình cho rằng anh ta muốn dìm mình.”
“Hỗ trợ đủ thứ cho đoàn làm phim, mình còn đoán không biết anh ta có đầu độc mình không.”
“Vừa xuống xe, suýt nữa mình lấy giày cao gót đập anh ta.”
Thịnh Thiên Dạ rầu rĩ nghịch ngón tay, “Lẽ ra mình không hợp với người này mới đúng.”
Kết quả là Lâm Lạc Tang vừa nói đã khiến cô ngỡ ngàng.
Lâm Lạc Tang thấy ánh mắt của cô đờ đẫn, chống đầu cười, “Người ngoài cuộc nhìn nhận loại chuyện này rõ ràng hơn.”
“Nếu cậu thực sự ghét anh ta thì sẽ không có hứng gây gổ và tranh cãi với anh ta. Sinh lý chán ghét không thể lừa dối được con người, tránh còn không kịp, làm gì có tâm trạng chào hỏi anh ta.” Lâm Lạc Tang nói: “Thật ra có thể cậu cũng đang hưởng thụ quá trình này.”
Thịnh Thiên Dạ hừ mũi, chỉ vào người mình như khó mà tiếp thu, “Mình? Hưởng thụ với anh ta?”
…
Tối hôm đó, Thịnh Thiên Dạ vẫn luôn ngủ rất ngon lại mất ngủ mười phút.
Đoạn phim ngắn giữa cô và Phó Tu cứ lướt qua trong đầu cô: Trong xe trên đường vào đêm khuya, tại trường quay ồn ào, trong phòng họp yên tĩnh, trong phim trường đông đúc.
Nếu thực sự chán ghét người này, có lẽ cô sẽ không cho phép anh ta xuất hiện trong cuộc sống của mình nhiều lần, và tiếp xúc với anh ta nhiều lần.
Cô khó khăn trở mình, tặc lưỡi, gối đầu lên tay nhìn lên trần nhà.
Bây giờ sự tình tiến triển hơi nguy hiểm.
Chẳng phải điều này chứng minh cô là một kẻ thích bị ngược đãi sao?
Thịnh Thiên Dạ ho khan, ngồi dậy và nhắn tin cho Lâm Lạc Tang: 【Cậu cảm thấy anh ta thực sự đang theo đuổi mình sao?】
Lâm Lạc Tang lảng tránh không trả lời, chỉ nói: 【Cậu đưa ảnh chụp màn hình WeChat cho mình xem.】
Cô không hiểu cho lắm, nhưng vẫn chụp màn hình gửi cho Lâm Lạc Tang. Lâm Lạc Tang nhanh chóng khoanh tròn hết những câu “Hoa Ngạn sắp có bà chủ rồi ư?” trong khung đối thoại của cô.
Biên tập thời trang, quản lý, biên tập nội dung, stylist, thậm chí cả bạn bè cũng không thoát khỏi, 99/100 người có cùng câu hỏi này khi hỏi cô.
Lâm Lạc Tang: 【Hơn nửa giới giải trí đều hỏi cậu, cậu cảm thấy anh ta không nghiêm túc ư?】
Thịnh Thiên Dạ nhìn kỹ tin nhắn đó vài lần, cuối cùng đưa ra kết luận.
Ừ, xem ra không chỉ cô thích bị ngược đãi.
Hình như Phó Tu cũng hơi SM.
///
Thịnh Thiên Dạ không ngờ hôm sau cô quay phim, Phó Tu không hề ý thức phải “tạm lánh nạn” lại xuất hiện tại trường quay lúc 12 giờ trưa.
Lúc đó cô đang nghịch thước trắc tinh* của đoàn làm phim, móc ngón tay qua, nhìn người đàn ông với vẻ không thể xác nhận, “Anh còn dám tới hả?”
*Thước trắc tinh: là một dụng cụ đo độ nghiêng phức tạp, được các nhà thiên văn và nhà định vị sử dụng trong lịch sử, để đo lường vị trí nghiêng trên bầu trời của thiên thể, ban đêm hay ban ngày.

Phó Tu nhíu mày, “Sao tôi lại không dám tới?”
“Hôm qua anh đã làm gì với tôi ——” Thịnh Thiên Dạ thoải mái lấy mu bàn tay quẹt qua đôi môi, “Không thấy áy náy chút nào hả?”
Rõ ràng Phó Tu đã thua ván này.
Anh không đoán được Thịnh Thiên Dạ có thể thản nhiên, điềm nhiên miêu tả buổi tối hôm qua.
Máy lạnh bỗng chốc ngừng hoạt động, bàn tay đút vào túi hơi khựng lại, “… Chuyện này mà cũng có thể nói ra à?”
“Tại sao không được?” Thịnh Thiên Dạ nghĩ đến sự bực bội của tối qua, lửa giận đã dằn xuống lại bùng cháy lên, “Sao nào, anh chột dạ hả?”
“…”
Yết hầu của anh chuyển động, “Không có, em nói đi.”
Ông chủ Thịnh Thiên Dạ bừng bừng khí thế, hất chân về phía mặt đất, “Trước tiên chống đẩy 20 cái đi.”
Phó Tu: “…”
“Tại sao?”
“Xin lỗi tôi.” Thịnh Thiên Dạ nhìn nét mặt khó hiểu của anh ta, chính mình cũng khó hiểu theo.
Người đàn ông vẫn bình tĩnh, thực sự không hiểu, “Tại sao tôi phải xin lỗi em?”
???
Sau khi tính toán, Thịnh Thiên Dạ đã tìm lại được cảm giác, “Cho dù tối qua anh uống say, đầu óc mơ hồ, nhưng không có nghĩa anh không làm chuyện đó. Nếu anh đã tỉnh táo thì chẳng phải nên xin lỗi vì uống say sao?”
Anh trầm ngâm một lúc, “Tối qua tôi không có uống say.”
“Nếu tỉnh táo vẫn sẽ làm như vậy.”
Khi đầu óc tỉnh táo cũng sẽ có kết quả đó, vì vậy không cần thiết xin lỗi.
trong túi xách và ném qua, “Nè.”
*Mopidick: thuốc trị ngứa, viêm da, nổi hột, nấm da… mang đến cảm giác mát lạnh trên vùng da cần thoa.

Người đàn ông cầm chai thuốc lên quan sát một hồi, “Cho tôi à?”
Giỏi lắm, lại đi theo lời thoại của phim thần tượng tiêu chuẩn.
Nếu cô là nữ chính, lúc này chắc sẽ xấu hổ, đỏ mặt, lúng túng gật đầu, chậm rãi đáp lại một chữ “Vâng” bằng giọng mũi.
Đáng tiếc cô là Thịnh Thiên Dạ.
Thịnh Thiên Dạ cúi mặt xuống và gật đầu, từ từ ngẩng đầu lên và nói bằng giọng mũi.——
“Không phải, cho anh thoa chút.”
“Dùng xong thì trả lại cho tôi.”
“…”
“Anh không có tiền à? Ngay cả chai Mopidick cũng muốn lấy của nghệ sĩ.” Cô lấy một chai xịt muỗi khác ra, xịt hai phát, “Bóc lột nghệ sĩ không phải là ông chủ tốt.”
Phó Tu hỏi: “Sao em còn có chai xịt phun sương nữa?”
“Thì sao? Nếu bị anh cướp mất đồ, tôi cũng không cần dùng nữa à?” Cô vỗ vào mắt cá chân, “Tôi không có rộng rãi như anh, tôi cũng phải nghĩ cho bản thân.”
Phó Tu cảm thấy nội tâm bị đảo ngược, “…”
Nếu cô đã nói như vậy, vậy thì anh càng có lý do chính đáng cướp nó.
Anh bỏ đồ vào túi, nghe thấy Thịnh Thiên Dạ nói: “Biết tại sao tôi luôn chuẩn bị hai phần không? Không chỉ vì tôi có em trai, mà còn vì đề phòng hạng ông chủ như anh.”
Rốt cuộc Phó Tu không nhịn được hỏi: “Lúc em quay phim thần tượng có từng động não không?”
Thịnh Thiên Dạ thổi mái ngố, đang muốn cố gắng chiến đấu giành chiến thắng thì chợt nghe thấy người đàn ông nói. ——
cho tôi, tôi sẽ suy xét lại.”
*Hoa baby: Hoa baby trắng tượng trưng cho tình yêu tinh khiết, sự trong trắng, mỏng manh, thanh tao như chính vẻ ngoài của hoa mang lại. Chính vì vậy hoa baby thường được nam giới sử dụng để tặng cho người mình yêu, đây là ý nghĩa đặc biệt nhất mà loài hoa baby trắng đẹp mang lại.

Phó Tu: …??
Người đàn ông bỗng khựng lại, lần đầu tiên đôi mắt không chút sợ hãi lại tràn ngập nét chân tình khó tin.
“Nắm chắc cơ hội.” Cô giơ năm ngón tay ra, “Nói không chừng năm phút sau tôi sẽ đổi ý.”
Mặc dù không biết câu nói đó của cô có bao nhiêu độ đáng tin, nhưng Phó Tu vẫn không sa sút tinh thần, lười biếng, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Thịnh Thiên Dạ cúi đầu, lại nhấp một ngụm nước vải ngâm.
Không biết có sợi gân nào bị lệch hay không, cô chợt cảm thấy thử một lần cũng không sao.
Hoặc có lẽ hôm nay uống được thứ muốn uống, hoặc có lẽ đúng lúc muốn một bó hoa baby.