Nhất Kiếp Tiên Phàm
Chương 278: Ngươi là Thiên Vân Tử
Khắp nơi trong phiến Di Tích xuất hiện chiến đầu tràng diện, tất cả đều tung ra thực lực chân chính. Tất nhiên thương vong là điều khó mà tránh khỏi, dù sao các tu luyện giả đều đã bị áp chế cảnh giới. Chư vị thống lĩnh tám quốc gia không ngừng nhận tin dữ. Mỗi một người nằm xuống, băng vải đeo trên cổ tay sẽ trực tiếp nát bấy, truyền tin về cho bọn họ.
Thiên Vân không hay biết gì về việc này, hắn hiện tại đang lâm vào một kì dị trạng thái. Hắn như hoà vào thiên địa vạn vật, rõ ràng bước chân hắn vẫn chưa từng chậm lại, có điều lại chẳng hề phát ra dù chỉ một chút thanh âm.
Thân hình hắn giống như vô hình vô chất, mỗi khi bước ra một bước, hắn lại cùng cảnh vật xung quanh hoà vào nhau. Loại hoà quyện này không đơn giản là bắt chước sinh linh khác nữa, mà là bản thân hắn tự hành vận chuyển. Quanh thân hắn lúc này tản ra một mùi hương nhè nhẹ, mùi hương không giống với nước hoa. Nếu không tinh ý, sẽ không thể nhận ra mùi hương này.
Trên đường Thiên Vân đi qua, vô số loại hình quỷ vật ẩn hiện. Có thân bọ cạp, trên đầu mọc ra chi chít con mắt đỏ như máu. Có con giống bọ ngựa, trên lưng lại mọc ra đôi cánh thịt, răng dài cả thước. Hai cái chân trước ngực tựa hai thanh loan đao, không ngừng ma sát vào nhau, tạo thành từng tiếng xoẹt xoẹt như người đang mài dao.
Lại có con quái toàn thân đen kịt, trườn trên mặt đất, nó giống như đã phát hiện ra điểm bất thường, thế nhưng tìm mãi không thấy gì lạ cả. Cuối cùng con vật mới bỏ đi, nhìn ra là một con quái xà.
Thiên Vân một đường tiến lên, khí tức trên thân gần như tan sạch, nội liễm mà nguy hiểm. Trên người hắn nhân quả cũng vào lúc này phai nhạt, rơi vào trạng thái đóng băng. Rõ ràng chưa có chặt đứt hoàn toàn, thế nhưng muốn dùng loại liên kết này tính toán hắn, căn bản là điều không thể.
Một đường bước về phía trước, tu vi của hắn cũng theo đó buông lỏng, chướng ngại Phong Thân cảnh nhị tầng cứ thế phá tan. Nói thế nào hắn cũng đã hấp thu quá nhiều linh tính, đột phá chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cảnh giới nhị trọng Phong Thân vừa phá, Liễm Khí Thuật cũng theo đó viên mãn. Thiên Vân đột phá, vậy mà ngay cả một chút động tĩnh dù là nhỏ nhất cũng không phát ra. Lặng lẽ cảm nhận tu vi tăng tiến, được một lúc hắn lần nữa tiến về phía trước. Hắn cảm thấy cảnh giới của mình rất vững chắc, không cần thiết phải tìm nơi nào đó bế quan, củng cố cảnh giới.
Đi mãi, đi mãi, cuối cùng Thiên Vân cũng đã tới Rừng Thì Thầm.
Phiến rừng cây này cùng bên ngoài khác biệt không phải rất lớn. Ngoài việc bên trong là vô số cổ thụ cao lớn, thì không thấy quá nhiều thay đổi. Vẫn là một màu xám như tro, vẫn là tiếng loạt xoạt của bầy quỷ vật đi lại xung quanh.
Thiên Vân cười nhạt một cái, lặng lẽ bước vào bên trong.
Vừa tiến vào trong rừng cây, hai mắt w9gwE Thiên Vân bỗng dưng co rụt lại, lỗ tai giật giật không ngừng, sắc mặt theo đó cũng biến trắng một ít. Bên tai hắn lúc này truyền tới một tiếng nhẹ nhàng lẩm bẩm, đại loại như. "Đạo Thánh, ngươi đáng chết, thả ta ra, mau thả ta ra..."
"Thiên Vận Tử là ai? Ngươi là người nào? Đáng chết Lucifer, ngươi không được làm hại nàng..."
"Cơ Giới Chi Thần, ngươi vì sao lại biến thành như vậy? Tại sao ngươi muốn bán mình cho hắn? Vì sao lại muốn phản bội chúng ta?"
"Thái Dương! Ngươi hãy buông bỏ đi, chỉ cần ngươi chết, chúng ta sẽ được sống. Ngươi chưa thành thánh, ngươi không thể chống lại thánh nhân được đâu..."
"Đáng chết, tất cả các ngươi đều đáng chết. Ta sẽ không thua, ta là Thái Dương Chi Thần, ta đại diện cho phiến thế gian này quang minh, ta không thể chết..."
Vô số tiếng lẩm bẩm, vô số tiếng gào thét cứ như vậy vang lên bên tai, thúc giục người ta phải sa đọa, phải mất đi lý trí. Thiên Vân tâm tình vào thời điểm này cũng theo những tiếng lẩm bẩm kia, bắt đầu biến thành vặn vẹo. Liễm Khí Thuật vừa rồi còn có thể giúp hắn che giấu rất tốt, theo tâm tình hắn thay đổi mà để lộ ra sơ hở.
Thân hình hắn lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng không thể duy trì được nữa, cứ như vậy hiện ra trước mặt đám quỷ vật.
Thiên Vân hai tay ôm lấy đầu, con ngươi vừa rồi còn rất thanh tỉnh, lúc này bỗng dưng biến đỏ, miệng thở dốc, cố gắng khu trục những tiếng lẩm bẩm ra khỏi tai.
"Im miệng cho ta..." Thiên Vân gầm lên một tiếng giận dữ, mong muốn xua tan những tiếng thì thào lẩm bẩm ấy ra khỏi đầu. Thế nhưng hắn làm không được, những tiếng lẩm bẩm ấy chẳng khác gì giòi trong xương, muốn khu trục gần như là không thể.
Biết không thể khu trục tiếng lẩm bẩm ra khỏi đầu, Thiên Vân cắn răng tự nhủ mình không cần để ý, ánh mắt sắc như đao quét nhìn bầy quỷ vật đang chậm rãi áp sát.
Lúc nhận nhiệm vụ này, Thiên Vân còn nghĩ rất đơn giản. Chỉ cần mình tu thành Liễm Khí Thuật, cộng với thần hồn cường đại, việc tiến nhập trung tâm khu rừng là chuyện vô cùng đơn giản. Thế nhưng hiện tại hắn mới giật mình hiểu ra, bản thân mình là như thế nào ngu xuẩn. Nơi đây nếu dễ dàng đi vào như vậy, đám người Merlin, Tham Lang sớm đã nhận lệnh, làm sao có thể để đó tới cuối cùng được kia chứ?
Hiện tại Thiên Vân vừa phải áp chế tiếng lẩm bẩm, vừa phải đối kháng đám quỷ vật, thực lực cho dù mạnh, cũng khó mà dễ dàng thoát ly cục diện. Hắn biết nếu không đánh một trận, hoặc không thể tìm ra phương pháp ngăn cản tiếng lẩm bẩm kia truyền vào tai, bản thân hắn có lẽ sẽ khó mà sống.
Ngăn cản tiếng lẩm bẩm là chuyện không thể, vậy chỉ còn một cách cuối cùng, đem đâm quỷ quái này chém giết. Sau đó lại tìm kiếm nơi hạ lạc của mảnh tàn chi kia, đem nó phong ấn thật tốt, trực tiếp mang nó ra khỏi nơi này.
"Giết đi, giết đi. Thả lỏng bản thân, đem những dục vọng giết chóc phóng thích. Ngươi rất mạnh, mạnh hơn ngươi biết rất nhiều..." Thiên Vân trong đầu bất ngờ vang lên một giọng nói khác. Giọng nói này cùng với giọng của hắn rất giống nhau, chỉ có ngữ khí và cách nói chuyện là khác mà thôi.
Thiên Vân không hiểu đây là có chuyện gì, cũng lười đi tìm hiểu. Hắn lúc này chỉ nghĩ một việc duy nhất, đem toàn bộ đám quỷ quái này bằm thành bã vụn.
Thiên Vân nghĩ là làm, lập tức rút ra Tinh Vẫn Đao, hướng đám quỷ vật chém ra một kích. Hắn muốn kết thúc thật nhanh, thế nên sau khi chém một đao này, lập tức thi triển ra thần thông Truy Tinh Trục Nguyệt Đao.
Trên khoảng không rừng rậm lập tức xuất hiện một vầng trăng tròn. Đao khí từ trong vầng trăng bắn ra khiến đám quỷ vật không khỏi hoảng sợ, nhao nhao muốn rút lui. Có điều Thiên Vân đã nổi sát tâm, hắn không hề có ý định nhân nhượng, mặc kệ đám quỷ quái này xông lên hay muốn lùi về, tất cả đều bị đao khí rậm rạp đánh lên thân.
Cả khoảng rừng rậm bao la cứ thế bị đao khí chém thành cặn bã. Xác chết đám quỷ vật nằm la liệt dưới đất. Bọn này thực lực chẳng ra làm sao, nhiều nhất cũng chỉ có tu vi tam phẩm trung kỳ mà thôi. Tuy Thiên Vân đã bị áp chế đi một phần thực lực, thế nhưng như vậy cũng đủ để đem toàn bộ bọn này chém giết sạch sẽ rồi.
Nhìn cả một khoảng rừng rậm bị thần thông Truy Tinh Trục Nguyệt đem san thành bình địa, nội tâm Thiên Vân bỗng dưng dâng lên một trận khoái cảm. Đúng vậy, là một loại khoái cảm giết chóc, một loại chưởng khống vô số sinh linh trong lòng bàn tay. Chỉ cần nhấc tay một cái, thứ gì cản đường hắn đều đi chết tốt.
"Ngươi cảm nhận được sao? Thả lòng tâm thần của ngươi, hãy nghe theo con tim mình mách bảo. Giết đi, đem tất cả những thứ cản bước chân của ngươi hoá thành tro bụi. Ngươi là trên thế gian này sinh vật cường đại nhất, bất kì kẻ nào gặp ngươi sẽ phải hướng ngươi quỳ bái. Chỉ cần ngươi muốn thứ gì, hạ một mệnh lệnh liền sẽ có kẻ đi làm..." Bên tai Thiên Vân tiếng lẩm bẩm vẫn không ngừng vang lên. Nó thúc giục Thiên Vân buông lỏng bản thân, bỏ mặc những dục vọng nguyên thủy nhất của một con người được giải thoát.
"Ngươi là ai? Thái Dương Thần? Hay là chúa quỷ Lucifer? Hay là cái vị gọi Đạo Thánh kia?" Thiên Vân không có thả lỏng dù chỉ một chút, ánh mắt hắn biến lạnh, mở miệng hỏi.
"Ta là ngươi, không phải sao? Thiên Vận Tử? Ngươi quên rồi sao? Ngươi chính là thế gian này người cao quý nhất. Chỉ cần ngươi đủ mạnh, thánh thần thì đã là cái gì? Buông bỏ ngươi của hiện tại, ngươi không phải là kẻ yếu đuối, ngươi là người mạnh mẽ nhất. Người có thể tính toán vạn kiếp, cho dù có trải qua bao nhiêu lần luân hồi..."
"Thiên Vận Tử? Ngươi là muốn đem ta biến thành người này hay sao? Ngươi quá xem thường ta rồi đó, chỉ với những lời sáo rỗng này, cũng muốn ta buông bỏ tự thân, ngươi so với cái gọi là hệ thống, còn muốn ngu ngốc". Thiên Vân chẳng thèm quan tâm cái gì cao quý, cái gì tính toán vạn giới, cái gì chúng sinh cúng bái. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành người như vậy. Trước kia là như vậy, sau này cũng là như thế.
Nếu thật sự kiếp trước của hắn là hạng người như vậy, chết cũng không oan chút nào.
Tất nhiên Thiên Vân không tin kiếp trước của mình lại là hạng người kiểu này, nếu thân phận hắn cao quý, nếu hắn có thể chưởng khống vận mệnh vạn tộc, vậy vì cái gì hắn lại chết?
Thiên Vân mặc kệ lời thì thầm vẫn không ngừng vang lên bên tai, bước chân vẫn chưa từng dừng lại. Sau khi đem linh tính đám quỷ vật tam phẩm rút đi, hắn lần nữa thẳng tiến vào trung tâm khu rừng. Hắn cảm giác được mùi vị nguy hiểm đang ẩn hiện xung quanh. Thế nhưng hắn không có sợ hãi, hắn muốn buông tay đánh một trận. Hắn không muốn áp chế nữa, hiện tại hắn chỉ cách hoá thành Cổ một bước nhỏ, áp chế hay không đã không quan trọng.
Thiên Vân không hay biết gì về việc này, hắn hiện tại đang lâm vào một kì dị trạng thái. Hắn như hoà vào thiên địa vạn vật, rõ ràng bước chân hắn vẫn chưa từng chậm lại, có điều lại chẳng hề phát ra dù chỉ một chút thanh âm.
Thân hình hắn giống như vô hình vô chất, mỗi khi bước ra một bước, hắn lại cùng cảnh vật xung quanh hoà vào nhau. Loại hoà quyện này không đơn giản là bắt chước sinh linh khác nữa, mà là bản thân hắn tự hành vận chuyển. Quanh thân hắn lúc này tản ra một mùi hương nhè nhẹ, mùi hương không giống với nước hoa. Nếu không tinh ý, sẽ không thể nhận ra mùi hương này.
Trên đường Thiên Vân đi qua, vô số loại hình quỷ vật ẩn hiện. Có thân bọ cạp, trên đầu mọc ra chi chít con mắt đỏ như máu. Có con giống bọ ngựa, trên lưng lại mọc ra đôi cánh thịt, răng dài cả thước. Hai cái chân trước ngực tựa hai thanh loan đao, không ngừng ma sát vào nhau, tạo thành từng tiếng xoẹt xoẹt như người đang mài dao.
Lại có con quái toàn thân đen kịt, trườn trên mặt đất, nó giống như đã phát hiện ra điểm bất thường, thế nhưng tìm mãi không thấy gì lạ cả. Cuối cùng con vật mới bỏ đi, nhìn ra là một con quái xà.
Thiên Vân một đường tiến lên, khí tức trên thân gần như tan sạch, nội liễm mà nguy hiểm. Trên người hắn nhân quả cũng vào lúc này phai nhạt, rơi vào trạng thái đóng băng. Rõ ràng chưa có chặt đứt hoàn toàn, thế nhưng muốn dùng loại liên kết này tính toán hắn, căn bản là điều không thể.
Một đường bước về phía trước, tu vi của hắn cũng theo đó buông lỏng, chướng ngại Phong Thân cảnh nhị tầng cứ thế phá tan. Nói thế nào hắn cũng đã hấp thu quá nhiều linh tính, đột phá chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cảnh giới nhị trọng Phong Thân vừa phá, Liễm Khí Thuật cũng theo đó viên mãn. Thiên Vân đột phá, vậy mà ngay cả một chút động tĩnh dù là nhỏ nhất cũng không phát ra. Lặng lẽ cảm nhận tu vi tăng tiến, được một lúc hắn lần nữa tiến về phía trước. Hắn cảm thấy cảnh giới của mình rất vững chắc, không cần thiết phải tìm nơi nào đó bế quan, củng cố cảnh giới.
Đi mãi, đi mãi, cuối cùng Thiên Vân cũng đã tới Rừng Thì Thầm.
Phiến rừng cây này cùng bên ngoài khác biệt không phải rất lớn. Ngoài việc bên trong là vô số cổ thụ cao lớn, thì không thấy quá nhiều thay đổi. Vẫn là một màu xám như tro, vẫn là tiếng loạt xoạt của bầy quỷ vật đi lại xung quanh.
Thiên Vân cười nhạt một cái, lặng lẽ bước vào bên trong.
Vừa tiến vào trong rừng cây, hai mắt w9gwE Thiên Vân bỗng dưng co rụt lại, lỗ tai giật giật không ngừng, sắc mặt theo đó cũng biến trắng một ít. Bên tai hắn lúc này truyền tới một tiếng nhẹ nhàng lẩm bẩm, đại loại như. "Đạo Thánh, ngươi đáng chết, thả ta ra, mau thả ta ra..."
"Thiên Vận Tử là ai? Ngươi là người nào? Đáng chết Lucifer, ngươi không được làm hại nàng..."
"Cơ Giới Chi Thần, ngươi vì sao lại biến thành như vậy? Tại sao ngươi muốn bán mình cho hắn? Vì sao lại muốn phản bội chúng ta?"
"Thái Dương! Ngươi hãy buông bỏ đi, chỉ cần ngươi chết, chúng ta sẽ được sống. Ngươi chưa thành thánh, ngươi không thể chống lại thánh nhân được đâu..."
"Đáng chết, tất cả các ngươi đều đáng chết. Ta sẽ không thua, ta là Thái Dương Chi Thần, ta đại diện cho phiến thế gian này quang minh, ta không thể chết..."
Vô số tiếng lẩm bẩm, vô số tiếng gào thét cứ như vậy vang lên bên tai, thúc giục người ta phải sa đọa, phải mất đi lý trí. Thiên Vân tâm tình vào thời điểm này cũng theo những tiếng lẩm bẩm kia, bắt đầu biến thành vặn vẹo. Liễm Khí Thuật vừa rồi còn có thể giúp hắn che giấu rất tốt, theo tâm tình hắn thay đổi mà để lộ ra sơ hở.
Thân hình hắn lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng không thể duy trì được nữa, cứ như vậy hiện ra trước mặt đám quỷ vật.
Thiên Vân hai tay ôm lấy đầu, con ngươi vừa rồi còn rất thanh tỉnh, lúc này bỗng dưng biến đỏ, miệng thở dốc, cố gắng khu trục những tiếng lẩm bẩm ra khỏi tai.
"Im miệng cho ta..." Thiên Vân gầm lên một tiếng giận dữ, mong muốn xua tan những tiếng thì thào lẩm bẩm ấy ra khỏi đầu. Thế nhưng hắn làm không được, những tiếng lẩm bẩm ấy chẳng khác gì giòi trong xương, muốn khu trục gần như là không thể.
Biết không thể khu trục tiếng lẩm bẩm ra khỏi đầu, Thiên Vân cắn răng tự nhủ mình không cần để ý, ánh mắt sắc như đao quét nhìn bầy quỷ vật đang chậm rãi áp sát.
Lúc nhận nhiệm vụ này, Thiên Vân còn nghĩ rất đơn giản. Chỉ cần mình tu thành Liễm Khí Thuật, cộng với thần hồn cường đại, việc tiến nhập trung tâm khu rừng là chuyện vô cùng đơn giản. Thế nhưng hiện tại hắn mới giật mình hiểu ra, bản thân mình là như thế nào ngu xuẩn. Nơi đây nếu dễ dàng đi vào như vậy, đám người Merlin, Tham Lang sớm đã nhận lệnh, làm sao có thể để đó tới cuối cùng được kia chứ?
Hiện tại Thiên Vân vừa phải áp chế tiếng lẩm bẩm, vừa phải đối kháng đám quỷ vật, thực lực cho dù mạnh, cũng khó mà dễ dàng thoát ly cục diện. Hắn biết nếu không đánh một trận, hoặc không thể tìm ra phương pháp ngăn cản tiếng lẩm bẩm kia truyền vào tai, bản thân hắn có lẽ sẽ khó mà sống.
Ngăn cản tiếng lẩm bẩm là chuyện không thể, vậy chỉ còn một cách cuối cùng, đem đâm quỷ quái này chém giết. Sau đó lại tìm kiếm nơi hạ lạc của mảnh tàn chi kia, đem nó phong ấn thật tốt, trực tiếp mang nó ra khỏi nơi này.
"Giết đi, giết đi. Thả lỏng bản thân, đem những dục vọng giết chóc phóng thích. Ngươi rất mạnh, mạnh hơn ngươi biết rất nhiều..." Thiên Vân trong đầu bất ngờ vang lên một giọng nói khác. Giọng nói này cùng với giọng của hắn rất giống nhau, chỉ có ngữ khí và cách nói chuyện là khác mà thôi.
Thiên Vân không hiểu đây là có chuyện gì, cũng lười đi tìm hiểu. Hắn lúc này chỉ nghĩ một việc duy nhất, đem toàn bộ đám quỷ quái này bằm thành bã vụn.
Thiên Vân nghĩ là làm, lập tức rút ra Tinh Vẫn Đao, hướng đám quỷ vật chém ra một kích. Hắn muốn kết thúc thật nhanh, thế nên sau khi chém một đao này, lập tức thi triển ra thần thông Truy Tinh Trục Nguyệt Đao.
Trên khoảng không rừng rậm lập tức xuất hiện một vầng trăng tròn. Đao khí từ trong vầng trăng bắn ra khiến đám quỷ vật không khỏi hoảng sợ, nhao nhao muốn rút lui. Có điều Thiên Vân đã nổi sát tâm, hắn không hề có ý định nhân nhượng, mặc kệ đám quỷ quái này xông lên hay muốn lùi về, tất cả đều bị đao khí rậm rạp đánh lên thân.
Cả khoảng rừng rậm bao la cứ thế bị đao khí chém thành cặn bã. Xác chết đám quỷ vật nằm la liệt dưới đất. Bọn này thực lực chẳng ra làm sao, nhiều nhất cũng chỉ có tu vi tam phẩm trung kỳ mà thôi. Tuy Thiên Vân đã bị áp chế đi một phần thực lực, thế nhưng như vậy cũng đủ để đem toàn bộ bọn này chém giết sạch sẽ rồi.
Nhìn cả một khoảng rừng rậm bị thần thông Truy Tinh Trục Nguyệt đem san thành bình địa, nội tâm Thiên Vân bỗng dưng dâng lên một trận khoái cảm. Đúng vậy, là một loại khoái cảm giết chóc, một loại chưởng khống vô số sinh linh trong lòng bàn tay. Chỉ cần nhấc tay một cái, thứ gì cản đường hắn đều đi chết tốt.
"Ngươi cảm nhận được sao? Thả lòng tâm thần của ngươi, hãy nghe theo con tim mình mách bảo. Giết đi, đem tất cả những thứ cản bước chân của ngươi hoá thành tro bụi. Ngươi là trên thế gian này sinh vật cường đại nhất, bất kì kẻ nào gặp ngươi sẽ phải hướng ngươi quỳ bái. Chỉ cần ngươi muốn thứ gì, hạ một mệnh lệnh liền sẽ có kẻ đi làm..." Bên tai Thiên Vân tiếng lẩm bẩm vẫn không ngừng vang lên. Nó thúc giục Thiên Vân buông lỏng bản thân, bỏ mặc những dục vọng nguyên thủy nhất của một con người được giải thoát.
"Ngươi là ai? Thái Dương Thần? Hay là chúa quỷ Lucifer? Hay là cái vị gọi Đạo Thánh kia?" Thiên Vân không có thả lỏng dù chỉ một chút, ánh mắt hắn biến lạnh, mở miệng hỏi.
"Ta là ngươi, không phải sao? Thiên Vận Tử? Ngươi quên rồi sao? Ngươi chính là thế gian này người cao quý nhất. Chỉ cần ngươi đủ mạnh, thánh thần thì đã là cái gì? Buông bỏ ngươi của hiện tại, ngươi không phải là kẻ yếu đuối, ngươi là người mạnh mẽ nhất. Người có thể tính toán vạn kiếp, cho dù có trải qua bao nhiêu lần luân hồi..."
"Thiên Vận Tử? Ngươi là muốn đem ta biến thành người này hay sao? Ngươi quá xem thường ta rồi đó, chỉ với những lời sáo rỗng này, cũng muốn ta buông bỏ tự thân, ngươi so với cái gọi là hệ thống, còn muốn ngu ngốc". Thiên Vân chẳng thèm quan tâm cái gì cao quý, cái gì tính toán vạn giới, cái gì chúng sinh cúng bái. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành người như vậy. Trước kia là như vậy, sau này cũng là như thế.
Nếu thật sự kiếp trước của hắn là hạng người như vậy, chết cũng không oan chút nào.
Tất nhiên Thiên Vân không tin kiếp trước của mình lại là hạng người kiểu này, nếu thân phận hắn cao quý, nếu hắn có thể chưởng khống vận mệnh vạn tộc, vậy vì cái gì hắn lại chết?
Thiên Vân mặc kệ lời thì thầm vẫn không ngừng vang lên bên tai, bước chân vẫn chưa từng dừng lại. Sau khi đem linh tính đám quỷ vật tam phẩm rút đi, hắn lần nữa thẳng tiến vào trung tâm khu rừng. Hắn cảm giác được mùi vị nguy hiểm đang ẩn hiện xung quanh. Thế nhưng hắn không có sợ hãi, hắn muốn buông tay đánh một trận. Hắn không muốn áp chế nữa, hiện tại hắn chỉ cách hoá thành Cổ một bước nhỏ, áp chế hay không đã không quan trọng.