Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm
Chương 67: C67 Ghen Tị
Edit: E. Coli
Beta: Minh An
Thứ bảy, thư viện dần đông người hơn, trong không gian rộng lớn chỉ có tiếng lật sách, tiếng gõ phím, tiếng bút viết trên giấy cùng tiếng thì thầm nho nhỏ vang lên.
Kiều Nam Gia chăm chú nghe câu chuyện mà các bạn xung quanh đang nói. Vào kì nghỉ hè, cuộc thi vật lý sẽ chia thành ba vòng gồm sơ khảo, vòng loại và cuối cùng là chung kết.
Cô chưa từng có dũng khí tham gia các cuộc thi dù cho cô Trần đã cổ vũ cô.
Lúc này, nghe mọi người thảo luận, Kiều Nam Gia không khỏi cảm thấy thấp thỏm. Nhiều khi không thể phủ nhận rằng môn vật lý chính là bộ môn yêu cầu tài năng bẩm sinh, mà cô chỉ có thể dùng sự chăm chỉ để bù vào những thiếu sót trong suy nghĩ của mình.
Cô sợ mình không thể gánh vác được trách nhiệm trong đội.
"......."
"Cậu có ổn không?" Bách Ngạn nhẹ nhàng hỏi.
Cậu để ý tới từng động tác của từng người, nhận thấy vẻ mặt Kiều Nam Gia khác lạ nên cậu nhẹ giọng hỏi cô trong lúc hai người còn lại đang trò chuyện hăng say.
Kiều Nam Gia ngước mắt, nhìn nụ cười dịu dàng của cậu, ngón tay cô không nhịn được nắm chặt lại.
"Không có gì đâu... Chỉ là tớ hơi sợ thôi."
"Sợ là chuyện bình thường mà."
Triệu Tử Viện nhân lúc hai người cúi đầu thấp giọng nói nhỏ thì cười hỏi: "Hai cậu đang làm gì đấy? Dám lén nói chuyện sau lưng bọn tớ à?"
"Không có gì." Bách Ngạn lắc đầu, mỉm cười, "Tớ chỉ nhớ tới lần đầu tớ đi thi, lo đến nỗi đầu trống không, chả viết được gì ấy."
"Hả? Cậu mà cũng có lúc như vậy sao?"
"Đúng rồi, lần đầu tiên tớ đi thi á, lo kinh khủng luôn. Mà khi tớ lo thì lại không thể tập trung được. Lúc nào tớ cũng phải nhìn thời gian vì sợ hết giờ đấy."
Tự dưng chủ đề chuyển sang cảm nhận lần đầu tiên khi đi thi, khi biết được đây là lần đầu tiên Kiều Nam Gia đi thi, ai cũng động viên cô, nói rằng điều quan trọng là tham gia và khuyên cô đừng nên quá căng thẳng.
Kiều Nam Gia rất cảm động khi nghe được lời an ủi của mọi người.
Ánh mắt cô nhìn thoáng qua Bách Ngạn đang ngồi bên cạnh chống cằm cười nhìn mọi người nói chuyện hăng say.
Bách Ngạn dịu dàng thật đó!
Không ngờ cậu lại sử dụng cách này để giúp cô bình tĩnh, làm sự lo lắng trong cô biến mất.
Kiều Nam Gia nhìn cậu rồi nở một nụ cười.
Bách Ngạn ngạc nhiên sau đó cậu cong môi nhìn cô.
Trong khi mọi người đang thảo luận, đột nhiên tất cả nghe thấy phía sau có vài tiếng hít hà rõ to. Thư viện vốn yên tĩnh bỗng chốc ồn ào, phần lớn là tiếng của các bạn nữ.
"Trời ơi, bạn nam đó đẹp trai quá!"
"Đó không phải là Bách Nhiên ở trường Nhất Trung sao?"
"Á á á tớ sắp chết rồi! Quà tặng từ trên trời rơi xuống à?"
Cuộc thảo luận đang ngày một hăng say, đột nhiên Kiều Nam Gia và các bạn còn lại ngoảnh đầu nhìn qua chỗ phát ra âm thanh.
Sau đó.
Triệu Tử Viện kinh ngạc: "Trời đất, thế mà cũng có ngày Bách Nhiên tới thư viện hả?"
Một người chưa bao giờ làm bài thi đến thư viện, khả năng cậu đến đây học là thứ bị loại trù đầu tiên, có lẽ cậu vào đây để chơi điện thoại hoặc là ngủ.
Tâm điểm chú ý của mọi người là Bách Nhiên và Chu Ngôn Quân, một người mặt lạnh lùng, áp suất xung quanh lúc nào cũng vô cùng thấp, người còn lại thì bừng bừng sức sống, giơ tay nhấc chân thôi cũng bắn thính tứ tung rồi.
Hai người đi ngang qua đâu, các bạn nữ nơi đó đều đỏ mặt, ríu rít thảo luận xem họ sẽ ngồi ở đâu.
Mấy bạn trường Nhất Trung đã quen với cảnh này từ lâu rồi.
Dù sao thì màn trình diễn này cũng diễn ra nhiều lần ở căn tin trường Nhất Trung.
Hình như Chu Ngôn Quân đang tìm người, ánh mắt cậu nhìn đến đâu, các bạn nữ đều đỏ mặt tim đập bịch bịch đến đó. Các bạn đều có một ảo giác rằng đôi mắt đa tình đấy đang nhìn mình.
Đôi mắt radar của Chu Ngôn Quân quét đến chỗ Kiều Nam Gia đang ngồi, đột nhiên cậu dừng lại.