Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề
Chương 62: Sợ hãi.
Minh Dự thông qua ô cửa sổ nhìn về đứa con trai quý tử của mình đang ở trong phòng, người con trai ông ấy luôn yêu quí nay lại gầy ốm trơ xương, cả người thu lại ở trong một góc tường chỉ cần lấy một tiếng động nhỏ cũng bị làm kinh động, sợ hãi.
Con trai ông ấy nay điên điên dại dại đến cả việc ăn uống cũng đã trở thành một vấn đề lớn, nhìn thấy cảnh này Minh Dự lòng đau như cắt, tay siết chặt lại, ánh mắt dần trở nên độc ác.
“Cha à, người đừng nên làm bậy!”
“Đúng đó, dù con không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đó không phải thứ con người có thể đối phó được đâu.”
Hai người con gái thấy ánh mắt độc ác của cha mình thì vội lên tiếng khuyên ngăn, dù không rõ sự tình đã diễn ra nhưng họ đã nghe được người trong nhà nói về sự tình kì bí trong đêm hôm đó, rất rõ ràng cha và em của họ đã đắc tội với một thế lực siêu nhiên, một thế lực con người không thể chạm vào.
“Hai đứa yên tâm, cha không làm chuyện ngu ngốc đâu, thời gian tới hai đứa thay cha chăm lo cho Lĩnh, cha sắp tới có chút việc bận cần phải giải quyết.” Minh Dự lên tiếng dặn dò rồi trong sự lo lắng của hai người con gái mà rời đi.
Ông ấy biết bản thân không thể đấu lại người đàn ông trai trẻ tuổi kia, cảm giác bị giam cầm ba ngày ở nơi đó ông ấy không muốn phải trải qua thêm một lần nào nữa.
Minh Dự biết rõ đối phương không phải là người bình thường, dù bản thân có liều mình từ bỏ tất cả cũng chưa chắc gì làm tổn hại được người ta.
Hai mươi người đêm đó được hắn cử đi thì có một người tự sát ngay tại chỗ, những người còn lại lành lặn về được thì sau đó ít hôm đã bất chấp tất cả quyết ý muốn hoàn lương, người chịu ở lại xã đoàn thì tinh thần đều có chút không được bình thường.
Minh Dự rõ ràng dùng tới vũ lực với hai người Thu Thủy và người thanh niên kia là vô dụng, có khi làm họ tức giận đáp trả lại thì chỉ có nước thiệt thân nên ông ấy không dự định dùng bạo lực mà trước nhờ đến chuyên gia áp chế đi năng lực của người thanh niên sau mới có thể tự do hành động.
Về phần chuyên gia ở đâu Minh Dự hiện tại không biết, nhưng ông ấy biết chỉ cần bỏ ra số tiền lớn thì ai cũng có thể mời tới, chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Có ý nghĩ Minh Dự không hề chần chừ bắt đầu nhờ tới quan hệ tìm những bậc thầy trừ tà giỏi nhất, sau hai ngày Minh Dự thông qua quan hệ tìm tới được hai vị cao thủ.
Trong một nhà hàng sang trọng, Minh Dự lo lắng ngồi ở trong phòng ăn đặt trước chờ hai vị đại sư, đây lần gặp đầu tiên ông ấy gặp hai vị đại sư, trước chỉ là bàn bạc thông qua điện thoại mà thôi nên ông ấy hơi có phần lo lắng, lo rằng sự việc không thành được, dẫu sao người thanh niên kia thủ đoạn quá cao minh là ai thì cũng phải e dè đi đôi ba phần.
Mòn mỏi chờ đợi cuối cùng người cũng đã đến, hai người một vị cao to, một vị gầy lùn, nhìn khá tương phản trước sau bước vào bên trong.
Minh Dự theo phép lịch sự chào hỏi giới thiệu đôi ba câu, sau đó lại gọi đồ ăn lên rồi cùng hai người họ nâng ly vui vẻ trò chuyện.
Đầu tiên không cần phải bàn tới chính sự, cứ thoải mái ăn uống sau khi thân thiết hơn hãy bàn vào sự vụ đây là kinh nghiệm nhiều năm trong giao tiếp đối đãi với khách hàng quan trọng của Minh Dự và lần nào nó cũng đều cho ra hiệu quả rất tốt.
Sau một hồi no say, khi cảm thấy độ thiện cảm đã vững vàng khi này Minh Dự mới bắt đầu đi vào vấn đề chính yếu: “Hai vị, đây chính là người mà ta muốn nhờ hai vị trấn áp.”
Lấy tấm hình của người thanh niên và cô gái đang ở trong quán nước kia đặt xuống bàn rồi đẩy qua, Minh Dự mong ngóng hai vị đại sự cho hắn một câu khẳng định khỏa đáng.
“Ông không cần lo lắng, chỉ là một tên trai trẻ thôi đạo hạnh được bao nhiêu đâu chứ, tối nay hai anh em chúng tôi lập đàn ngày mai ông có thể yên tâm ngủ ngon giấc.”
“Đúng vậy, mấy thứ ma đạo hại người chúng tôi sẽ ra tay trừng trị không nương tay đâu, ông không cần lo.”
Hai người đại sư thay phiên nhau lên tiếng khẳng định, Minh Dự nghe vậy thì thở phào yên tâm, ông ấy muốn lên tiếng thương lượng giá cả cũng như nói mấy lời khách sáo cảm ơn, nhưng chưa kịp nói gì thì ông ấy thấy sắc mặt của hai người đại sư không đúng.
Hai vị đại sư mới vừa rồi tự tin là thế chỉ là khi hai người họ nhìn kỹ vào người thanh niên trong tấm ảnh thì tay bắt đầu khẽ run, sắc mặt xanh mét, miệng run lên, tiếng răng va chạm rắc rắc liên hồi kêu ra thành tiếng.
“Hai vị bị sao vậy?” Minh Dự nghi hoặc hỏi, không phải khi nãy hai người họ rất tự tin đó sao, giờ bộ dạng chẳng khác nào như chuột gặp mèo.
“Ông đây là tạo nghiệt gì? Sao lại muốn lây qua cho chúng tôi.”
“Khốn nạn, đây là muốn kéo chúng ta chết chung đó."
Bị hỏi, hai người đại sự lập tức thay đối sắc mặt trở nên vô cùng giận dữ.
Minh Dự còn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hai người họ đã đứng lên một mạch rời đi không để lại một câu giải thích.
Minh Dự lần này tức giận muốn gọi điện hỏi rõ nhưng điện thoại hai người họ đã khóa máy, ông ấy gọi không thành.
Minh Dự lòng mang giận dữ, nghĩ bản thân đã gặp phải một nhóm người lừa đảo ăn xong rồi viện cớ chạy trốn nên lòng càng thêm tức tốt, nhưng nay sự vụ vẫn còn không thế lãng phí thời gian trên thân hai kẻ lừa đảo được, trước tìm lại người khác có chân thực lực còn về hai kẻ này ông ấy ghim ở trong lòng.
Một ngày sau, Minh Dự thành công tìm được người cho là có chân bản lĩnh phi phàm, cũng là làm theo cách cũ Minh Dự sau khi ăn uống no say với đối phương xong thì đưa hình qua muốn đối phương trấn áp nếu có thể hạ thủ tiêu được lại càng tốt.
Đối phương nhận lấy tấm ảnh thì cũng rất tự tin nói lời ngạo mạn nhưng khi nhìn rõ được người trong ảnh là ai thì hốt hoảng ngã ngửa ra khỏi ghế, tay chấp lại bắt đầu đối với tấm ảnh thành tâm cầu khấn như là cầu khấn với thần linh.
Minh Dự ngơ ngác không hiểu muốn lên tiếng hỏi rõ thì nhận lấy được ánh mắt sắc lạnh của đối phương, sau đó đối phương để lại một câu: “Tự mà lo lấy thân, không ai cứu nổi ông đâu.” Sau đó đối phương rời đi.
Sự tình diễn ra Minh Dự nhìn thấy rõ trong mắt, ban đầu ông ấy nghĩ người này là lừa đảo nhưng khi nghĩ kỹ lại ông ấy rõ ràng mấy người họ e rằng là có chân thực lực, có điều người ông ta muốn trấn áp nằm ngoài khả năng của họ nên mới xảy ra phản ứng như thế.
Sau đó mấy ngày Minh Dự gặp mặt rất nhiều người nhưng chỉ cần nhìn thấy ảnh của người thanh niên kia thì bọn họ đều có chung một phản ứng, tất cả đều sợ hãi bỏ đi chẳng có ai dám ở lại.
Qua mấy hôm Minh Dự tìm được một người tên là Phong Bình, người này rất có uy tín trong giới, thực lực đồn đoán rất cao minh.
Lần này để tỏ thành ý Minh Dự từ sáng sớm đã mang theo tiền mặt lẫn quà cáp đi qua nhà đối phương, căn nhà đơn sơ nhưng Minh Dự không dám xem thường.
Đến khi gặp được mặt Phong Binh, Minh Dự thành tâm chào hỏi sau thì đưa tấm ảnh của người kia qua rồi ngồi đó chờ lấy phán ứng của đối phương.
Phong Bình khi nhìn thấy rõ người Minh Dự muốn đối phó là ai thì tay khẽ run lên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại sau đó trả tấm ảnh qua rồi thở dài lên tiếng: “Nói thật, tôi không đủ thực lực để đối phó với hắn, mà ông có tìm đến ai cũng không có đủ thực lực đâu.”
“Đại sự cho tôi hỏi người này là ai, thực lực có thật kinh khủng như vậy sao?”
Phong Bình nhìn về Minh Dự ánh mắt sâu thẩm hiện lên ánh lục sắc sau cười nói: “Không phải ông đã ném trải qua thủ đoạn của hắn rồi đó hay sao, kinh khủng cỡ nào tôi không cần phải nói nhiều.”