Người Đẹp Ốm Yếu Và Chàng Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu

Chương 57

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai ngày nay, ông cụ Giang ở thành phố, có rất nhiều người thân đến nhà họ Giang. Cho nên Giang Trì cũng được hạ lệnh phải ở nhà không được ra ngoài, Thịnh Gia Nam cũng ở nhà họ Giang cùng hắn.

Họ đang ngồi trong phòng khách xem phim, xung quanh là tiếng nói và tiếng cười của trẻ con. Giang Trì vừa xem phim vừa lột nho đút cho Thịnh Gia Nam ăn trong một môi trường ồn ào như vậy.

Từ nhỏ Thịnh Gia Nam đã được mấy đứa nhỏ thích rồi, sau khi lớn lên cũng không ngoại lệ. Thỉnh thoảng, những người thân nhỏ của gia đình Giang Trì bước tới gần họ và tỏ vẻ tò mò nhìn họ.

Một cô bé nhút nhát bước đến và đứng bên cạnh họ một lúc.

Nhận ra ánh mắt của cô bé, Thịnh Gia Nam quay đầu nhìn, cười nói: "Có phải em đang nhìn lén anh không?"

Cô gái nhỏ ngượng ngùng cười cười. Một lúc sau mới lễ phép gọi: "Anh Gia Nam."


Lúc này Giang Trì mới thò đầu ra, chỉ vào mình hỏi: "Em gọi anh là gì?"

"... Anh Giang Trì." Cô gái nhỏ lại ngượng ngùng gọi.

"Nếu em gọi anh là anh thì không nên gọi em ấy là anh." Giang Trì nói.

Cô gái nhỏ chớp mắt nhìn hắn không rõ vì sao, rồi nhìn Thịnh Gia Nam với vẻ bối rối trên mặt. Trong ký ức của cô bé, từ nhỏ cô bé đã gọi Thịnh Gia Nam là anh.

"Anh là anh của em đúng không?" Giang Trì thấy cô bé không hiểu nên phân tích cho cô bé hiểu: "Em ấy là bạn trai của anh, vậy em nên..."

Khuỷu tay Thịnh Gia Nam húc mạnh về phía sau, Giang Trì lập tức "Ai da-" một tiếng rồi vòng tay qua cổ Thịnh Gia Nam, cố gắng giả vờ hung dữ nhưng không thể nhịn được cười: "Thịnh Nam Nam, em định gϊếŧ chồng à?"

"..." Thịnh Gia Nam liếc hắn: "Anh chú ý trường hợp đi, cô bé vẫn còn là một đứa trẻ."


"Tôi nói sai à?" Giang Trì nhướng mày cười: "Vốn dĩ em là bạn trai của tôi mà, chẳng lẽ không nên giới thiệu với cô bé chỉ vì cô bé còn nhỏ?"

Thịnh Gia Nam: "..."

"Anh Gia Nam." Cô gái nhỏ đứng bên cạnh gọi, cắt ngang lời họ. Cô bé ngượng ngùng một lát mới nói: "Em có một bài tập không làm được, anh có thể chỉ em được không?"

"Nhưng ..." Thịnh Gia Nam vừa nói đã bị giọng nói to hơn của Giang Trì cắt ngang.

"Đương nhiên là không." Giang Trì nói: "Thời gian của Gia Nam đều thuộc về bạn trai của em ấy, cũng tức là anh. Em không được quấy rầy em ấy, biết chưa?"

"Giang Trì." Thịnh Gia Nam cảnh cáo hét lên.

Giang Trì dừng lại, lập tức gọi cậu nhóc đang chơi game bên cạnh: "Chơi cái gì mà chơi mau dẫn em gái em đi làm bài đi."

"Em không đi." Cậu bé nói.

"Chỉ xong anh sẽ lì xì cho em." Giang Trì nói.


Vừa nghe đến lì xì, mắt cậu bé chợt sáng lên, cất điện thoại vào túi: "Thành giao."

"Nào, câu nào không làm được?" Cậu bé chủ động đi tới chỗ cô gái nhỏ: "Đi, anh chỉ cho em làm."

Cô gái nhỏ nhìn anh trai mình rồi lại nhìn Thịnh Gia Nam, một lúc sau mới miễn cưỡng đi theo anh trai mình.

Khi họ rời đi, Giang Trì vòng tay ôm Thịnh Gia Nam, đặt cằm lên vai cậu: "Thịnh Nam Nam, em ác thật đấy."

Thịnh Gia Nam liếc hắn.

Giang Trì lại nở nụ cười, chua lòe nói: "Ai kêu em hấp dẫn vậy chứ, còn hấp dẫn cả trẻ con. Mà không thèm quyến rũ tôi à?"

Sau một chút tạm dừng, dường như hắn đang nghĩ về điều gì đó, tự mỉm cười với chính mình: "May là chúng ta không có con được nên chắc chắn em chỉ thích tôi nhất. Đúng không Thịnh Nam Nam?"

Thịnh Gia Nam: "..."

"Có phải không??" Giang Trì gãi gãi khiến cậu hơi ngứa.
"Ngứa." Thịnh Gia Nam nắm lấy tay hắn.

Giang Trì không được như ý thì dây dưa không bỏ: "Vậy thì em mau nói với tôi đi, có đúng hay không?"

Thịnh Gia Nam tránh được một vài lần, nhưng không né được nhiều nên cậu bị buộc phải dựa vào vòng tay của hắn.

Giang Trì sẽ cố tình chơi xấu cậu, hắn vươn một tay vào theo viền áo len, đặt nó bên ngoài áσ ɭóŧ mỏng. Thịnh Gia Nam không thể làm gì, đành phải nắm lấy tay hắn, thỏa hiệp: "Ừ-"

"Không tệ." Giang Trì thả tay ra, mổ một cái lên má cậu rồi vui vẻ ôm cậu.

Lại hỏi lần nữa: "Có muốn chuyển đi cùng tôi không?"

Thịnh Gia Nam: "..."

Lúc này ba Giang mới ngồi xuống bên cạnh liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi đứng dậy rời đi, ngồi còn chưa nóng chỗ nữa.

Nguyệt Lão của nơi này không ở lại đây nữa rồi, người bình thường không trấn giữ nổi nó đâu.