Người Đẹp Ốm Yếu Và Chàng Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu

Chương 55

Sau một lúc im lặng, Thịnh Gia Nam liếc Giang Trì như muốn nói gì đó với hắn. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Giang Trì, Thịnh Gia Nam liền biết rằng hắn không định mở miệng.

Gần đây khi đụng phải mấy chuyện này, gần như Giang Trì toàn đẩy hết cho cậu.

Sau khi suy nghĩ, Thịnh Gia Nam giải thích: "Cháu và Giang Trì vốn định hai ngày nữa mới nói nói cho ông biết."

"Hai ngày nữa mới nói cho ông biết?" Ông cụ Giang lẩm bẩm: "Yêu nhau một tháng mà hai ngày cuối này mới nhớ tới chuyện nói cho ông biết."

Ông tính toán sơ sơ: "Hai đứa ở bên nhau từ mấy ngày Tết Nguyên Đán?"

"... Vâng." Thịnh Gia Nam nói: "Bọn cháu muốn nói trực tiếp với ông, vì vậy không nói gì qua điện thoại."

Ông cụ Giang hừ một tiếng, không ăn bộ dáng này của cậu. Sau một lúc ông lắc đầu khoa tay múa chân nói: "Lúc hai đứa còn nhỏ như vầy luôn nói thích ông nội nhất. Ông nội còn hơn ba mẹ, lớn lên sẽ hiếu thuận với ông nội nhất."


"Toàn nói suông thôi." Ông cụ Giang tỏ vẻ nhìn thấu mọi chuyện, ông vừa đi vừa nói.

Thịnh Gia Nam: "..."

Thịnh Gia Nam nhìn Giang Trì, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao giờ?"

Giang Trì nhún vai.

Ai mà biết, ông cụ càng ngày càng ngoài lạnh trong nóng vậy chứ.

...

Thấy Thịnh Gia Nam và Giang Trì đi ra sau khi ăn bữa sáng, ông cụ Giang xua tay, không chịu nghe giải thích mà để hai người bọn họ dắt Xe Tăng đi dạo. Vì vậy ông liền tự nhiên đến thư phòng uống trà với cụ ông nội Mễ.

Trong phòng khách tầng một, chỉ còn lại mình Mễ Nhạc ngồi trên sofa bật TV lên xem một mình.

Cậu ấy nhìn máy massage trên bàn trà, muốn cầm nó lên ném vào thùng rác nhưng lại nhịn xuống, ném nó lên ghế sofa.

Cha mẹ Mễ Nhạc luôn bận rộn với sự nghiệp nên cậu ấy được bảo mẫu nuôi dưỡng từ nhỏ, để thu hút sự chú ý của ba mẹ, cậu ấy đã từng dùng nhiều chiêu trò nhỏ cả tốt lẫn xấu.


Chẳng hạn như đạt điểm cao trong các kỳ thi, chỉ để nhận được lời khen từ ba mẹ. Cũng có khi cố tình đi chơi thâu đêm suốt sáng với bạn bè, tối không về nhà ngủ, cũng chỉ để thu hút sự chú ý của ba mẹ.

Nhưng số lần ngày một nhiều, ba mẹ không còn sức lực để kiểm soát cậu ấy nên mặc kệ cậu ấy luôn. Chỉ có một yêu cầu duy nhất là không được gây ra chuyện lớn, còn lại mặc kệ cậu ấy.

Sau khi nhận ra điều này, Mễ Nhạc bắt đầu kết bạn nhiều hơn, chỉ cần có đủ bạn thì sẽ không còn cô đơn nữa.

Dù sao cậu ấy cũng có tiền, chỉ cần cậu ấy hào phóng với bạn bè thì có thể kết giao với rất nhiều bạn mới.

Lúc đầu cậu ấy cũng nghĩ vậy. Cho đến khi cậu ấy biết những người gọi là bạn bè ấy, ngoài mặt thì tâng bốc cậu ấy đến mức ngồi tít trên cao nhưng thực ở sau lưng cậu ấy lại mắng cậu ấy, lừa tiền cậu ấy, thậm chí còn ước rằng điều gì đó sẽ xảy ra với cậu ấy.


Nhưng họ rõ ràng là bạn bè, rõ ràng cậu ấy thường xuyên mời họ đi ăn, uống rượu nhưng cuối cùng, cậu ấy lại trở thành người mà họ không thích nhất.

Nhưng có điều Mễ Nhạc lại cảm thấy điều đó không thành vấn đề? Dù sao thì mối quan hệ của con người vốn dĩ rất mong manh, những người muốn hãm hại bạn, ghen tị với bạn nhất thường là những người xung quanh bạn.

Ai và ai có thể trở thành những người bạn tốt, những người thực sự quan tâm đến nhau?

Không có.

Cho nên mỗi khi mọi người bàn luận về Thịnh Gia Nam và Giang Trì, cậu ấy đã nói một vài câu châm chọc. Mà nhóm bạn hồ bằng cẩu hữu của cậu ấy từ trước tới nay luôn không chê chuyện lớn nên bọn họ đã xúi giục cậu ấy.

Nó không quan trọng, chỉ cần thích chơi thì chơi thôi. Mễ Nhạc nghĩ, dù sao cậu ấy cũng chỉ đang tìm niềm vui cho bản thân mà thôi.
Lúc này, điện thoại vang lên mấy tiếng, Mễ Nhạc mới hoàn hồn, lấy ra xem.

[Chó ngốc: Cậu chủ Mễ, sao gần đây không thấy cậu đâu?]

Mễ Nhạc dừng lại trong hai giây, tiếp tục gõ--

[Mễ Nhạc: Ở nhà ông nội của Giang Trì.]

[Chó ngốc: [Háo sắc] Thịnh Gia Nam và Giang Trì có ở đó không? ]

[Mễ Nhạc: Vớ vẩn, bọn họ không ở đây thì tôi đến làm gì?]

[Chó ngốc: Thế nào rồi? Đã chen vào trong rồi kết bạn với họ chưa?]

[Mễ Nhạc: Rồi, vừa ăn sáng với nhau.]

[Chó ngốc: Thật à? Giang Trì là đứa khó đối phó lắm đó, cậu thu phục cậu ta kiểu gì thế? ]

[Mễ Nhạc: Quan hệ của ông tôi với ông cậu ấy khá tốt.]

[Chó ngốc: Cậu thật sự định chia rẽ bọn họ đấy à?]

[Mễ Nhạc: Sao? ]

[Chó Ngốc: Không sao cả, bọn họ đã ở bên nhau hơn mười năm, nếu thật sự có thể tách bọn họ ra thì cậu quá trâu bò rồi, tôi phải lên diễn đàn tuyên dương thành tích vĩ đại của cậu.[Cười ngu ngốc]]
Nhìn thấy cảnh này, Mễ Nhạc không có chút hứng thú nào trả lời, tùy ý ném điện thoại lên sofa, trong lòng chợt nhớ tới những hình ảnh hai ngày nay mình đã thấy.

Giang Trì bóc tôm cho Thịnh Gia Nam, Thịnh Gia Nam đút thức ăn cho hắn, hai người cùng nhau uống một cốc nước, cùng nhau ăn một miếng bánh, vừa nói vừa cười đi bên nhau như hình với bóng.

Mặc dù cậu ấy vẫn không muốn tin rằng mối quan hệ của họ có thể thực sự tốt đẹp như bề ngoài nhưng thật sự không có bất kỳ hiềm khích nào. Mà cậu ấy cũng không thể không thừa nhận sự thân thiết không có kẽ hở nào khiến người khác không thể chen vào của bọn họ, điều này làm cậu ấy có chút ghen tị.

Cậu ấy ghen tị với Thịnh Gia Nam, có thể gặp được một người tận tâm tận lực chăm sóc cậu, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cậu. Đời này cậu ấy chưa bao giờ gặp được người nào như hắn.
Có điều, mặc dù cậu ấy ghen tị sự chăm sóc của Giang Trì dành cho Thịnh Gia Nam.

Nhưng cậu ấy ghen tị với Giang Trì hơn, dù sao thì một người có tính tình tốt và bao dung như Thịnh Gia Nam nên hẳn là khá hợp với mọi người.

Nếu khi còn nhỏ cậu ấy gặp và thân với Thịnh Gia Nam sớm hơn một chút thì với người có tính cách tốt là Thịnh Gia Nam, có thể họ đã trở thành bạn thân cũng nên.