Người Đẹp Ốm Yếu Và Chàng Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu
Chương 52
Bước vào tiết học cuối cùng trước tuần thi cũng là lúc trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay từ từ đến, những bông tuyết rơi từ không trung xuống góp phần tô điểm khung cảnh tuyệt đẹp của trường đại học Hạ.
Nhiều bạn trong lớp hào hứng với những ngày tuyết rơi, ngay khi tiếng chuông vang lên họ vội vã chạy ra khỏi lớp, chạy xuống tầng dưới và đắm chìm trong sự lãng mạn mà mùa đông đã ban tặng cho Trái Đất.
Tối nay Giang Trì không có tiết nên từ sáng sớm hắn đã đợi bên ngoài lớp Thịnh Gia Nam. Hắn dựa lên cửa sổ trên hành lang, cầm một chai đồ uống nóng trên tay, dáng vẻ hờ hững không để ý xung quanh. Nhiều bạn học đã tan học đi tới đi lui ngang qua đều nhìn trộm hắn.
Giáo viên lớp Thịnh Gia Nam vừa bước ra khỏi lớp học liền nhìn thấy Giang Trì đang đứng ngoài cửa, bước chân hơi dừng lại, tò mò hỏi: "Này, bạn học này, thầy thường thấy em đứng trước lớp thầy đợi bạn."
Có một bạn học đi ra, nghe vậy cười nói: "Thầy Kim à, cậu ấy không có bạn gái đâu."
"Ồ?" Thầy Kim cảm thấy khá thú vị, ông ấy suy đoán: "Vẫn đang theo đuổi à, chưa theo đuổi thành công?"
"Cũng không phải." Bạn học đó nhìn Giang Trì rồi mỉm cười, không nhiều chuyện nữa mà chào thầy xong nhanh chóng chạy xuống lầu.
Phía sau còn có rất nhiều bạn học cũng ra chung vui, bọn họ đứng đó cười khúc khích.
"Sao? Mấy đứa cười cái gì?" Thầy Kim hỏi: "Chẳng lẽ thầy đoán sai? Người cậu ấy đang theo đuổi không phải học sinh của thầy à?"
Giang Trì cũng cười, nhìn qua đám người, nhìn Thịnh Gia Nam đang từ từ đi ra bên trong, nói: "Là học sinh của thầy."
"Chỉ là thầy vừa đoán sai giới tính thôi." Một bạn học nhắc nhở: "Bạn trai của cậu ấy là học sinh của thầy."
Nghe đáp án này, thầy Kim không quá ngạc nhiên, ông ấy chỉ có vẻ thấy hứng thú: "Thật sao? Ai đấy? Cho thầy xem nào."
Vừa hay lúc này Thịnh Gia Nam bước đến cửa, thấy cửa bị chặn nên các bạn học tự giác tản ra, có người vừa đi vừa trên ghẹo: "Đây đây, bạn trai cậu ấy đến rồi."
Thầy Kim nghiêng đầu liền nhìn thấy Thịnh Gia Nam, mỉm cười: "Thầy cũng đoán là em."
Ông ấy nhìn Thịnh Gia Nam rồi nhìn Giang Trì: "Hai đứa trông rất hợp nhau."
Giang Trì thích nhất là nghe mấy lời này, vừa nghe xong liền nhướn mày, cười nói: "Cảm ơn thầy, em cũng nghĩ ánh mắt của thầy rất tốt."
Lời này vừa nói xong, xung quanh lại có một tràng cười vang lên.
Lúc này, một nữ sinh nói: "Thầy ơi, cách đây ít lâu thầy có xem màn tỏ tình giật gân bằng máy bay không người lái không? Là họ đó."
Ngập ngừng một chút, ông ấy nói thêm: "Muốn đi hẹn hò thì hẹn hò, không có người yêu thì chăm chỉ ôn tập."
"Thầy đang kỳ thị bọn chó độc thân tụi em à? Có người yêu thì được hẹn hò, không có người yêu thì chỉ có thể chịu thống khổ hẹn hò với đống bài tập." Có người lên tiếng bóc phốt.
Nghe vậy một bạn học khác nói: "Vậy thì có thể lựa chọn không ôn bài, rồi hẹn cúp tiết và rớt môn cùng chạy tới hẹn hò chung luôn."
"Vậy thôi, tôi vẫn nên ôn bài thì hơn."
Một nhóm người nói nói cười cười rồi tản ra.
Giang Trì đi tới trước mặt Thịnh Gia Nam, nắm lấy tay cậu rồi gãi gãi. Vẫn tốt, không lạnh như mọi khi, chức năng của túi chườm nóng mini cầm tay rất tốt.
Giang Trì nắm lấy một tay của cậu, đưa chai đồ uống nóng cho cậu: "Cầm đi."
Thịnh Gia Nam cầm lấy chai đồ uống nóng nhỏ bỏ vào cái túi rộng của áo khoác lông vũ.
Hai người đi xuống cầu thang, khi vừa bước ra khỏi khu dạy học, họ nhìn thấy một bạn học đang quay video và hét lên đầy phấn khích trước camera: "Trường chúng ta đang có tuyết rơi, mấy đứa nhỏ ở miền nam tỏ vẻ rất vui— "
Điều này gợi lên một tràng cười sảng khoái.
Giữa những bông tuyết bay phấp phới, tiếng cười nói rộn ràng càng tô điểm thêm sức sống tươi trẻ thuộc về vườn trường.
Thịnh Gia Nam cũng không nhịn được cười, rồi cùng Giang Trì bước vào làn tuyết lãng mạn.