Người Đẹp Ốm Yếu Và Chàng Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu

Chương 30

Thịnh Gia Nam nắm chặt điện thoại.

"Mễ Mễ?" Giang Trì chậm rãi đọc tên WeChat, nghiêng đầu nhìn Thịnh Gia Nam, mỉm cười đầy ẩn ý, "Họ này rất hiếm nhỉ?"

Thịnh Gia Nam rũ mắt, không nói chuyện.

"A~ tôi nhớ ra rồi." Giang Trì làm bộ làm tịch nói, "Cậu cháu trai nhà cụ ông Mễ mới từ nước ngoài về Trung Quốc, người mà cậu cảm thấy lớn lên khá xinh hình như cũng họ Mễ?"

"Suýt chút nữa là tôi đã quên cậu ta rồi." Giang Trì cười nói, "Nếu cậu đã thích cậu ta như vậy. Hay là đến ngày sinh nhật của tôi tôi mời cậu ta đến nhé?"

Lúc này Thịnh Gia Nam mới có phản ứng, quay đầu nhìn hắn.

"Không phải cậu muốn làm quen cậu ta à." Giang Trì gương mặt xinh đẹp của cậu, cười, "Vừa hay lần trước ông nội nói muốn tận dụng lần này giới thiệu cho chúng ta một vài vị trưởng bối. Cụ ông Mễ chắc cũng tới, hẳn là có đưa cậu ta theo."


"Sao nào?" Giang Trì nói, "Nếu cậu muốn làm quen thì đến lúc đó nhờ ông nội tạo cơ hội cho cậu nhé?"

Cái câu kia "Ông trời tặng quà sinh nhật tốt nhất cho Giang Trì" đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Thịnh Gia Nam.

Cậu im lặng một lúc, khóa màn hình điện thoại rồi đi đến phòng vệ sinh sấy tóc: "Tôi không muốn kết bạn với cậu ấy."

Giang Trì đi theo cậu vào trong, dựa trên bồn rửa mặt nhìn cậu: "Không muốn làm quen thì nhắc làm gì?"

Cắm máy sấy tóc xong, Thịnh Gia Nam nghiêng đầu nhìn Giang Trì, nói: "Hôm nay tôi không nhắc tới."

Giang Trì cười cười, nhún vai nói: "Lần trước nhắc."

Thịnh Gia Nam: "... Nhắc có một lần thôi mà."

"Cũng là nhắc tới." Giang Trì không nói đạo lý cãi lại.

Thịnh Gia Nam biết rõ cái tật xấu "Chỉ cần cậu nhắc đến ai, hắn sẽ nghi ngờ có phải cậu thích ai rồi hay không" này của Giang Trì, liền mặc kệ hắn không thèm nói lại nữa.


Dù sao đến lúc đó Giang Trì sẽ không ăn dấm lung tung nữa, nói đúng hơn là sẽ không ăn dấm nữa.

Vì sớm muộn gì hai người họ cũng sẽ gặp nhau, Thịnh Gia Nam không muốn nghĩ nhiều nữa. Cậu đã cố gắng hết sức rồi, nếu đã xác định là chỉ có một kết cục duy nhất thì như thế này cũng đủ. Ít nhất khoảng thời gian hạnh phúc 15 năm trước của cậu là thật, có được tình thân gia đình mà kiếp trước không có, còn có chú dì đối xử với cậu rất tốt, họ còn coi cậu như con trai mình, còn có Giang Trì...

Cho dù lựa chọn cuối cùng của hắn là gì thì Giang Trì cũng không cần phải cảm thấy có lỗi với cậu bởi vì sự chăm sóc ân cần của Giang Trì đối với cậu trong 15 năm qua là sự thật.

Nhờ Giang Trì cướp cậu từ trong tay Tử Thần mang về nên cậu mới sống được đến bây giờ, chỉ vậy thôi là đủ.


Một khi nghĩ thông suốt điều này, Thịnh Gia Nam liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Khát khao giành giật sự sống đã khiến cậu kìm nén trong 15 năm, nhưng một khi cậu có thể buông bỏ nó thì khi đối mặt với cái chết sẽ không còn thấy quá khó khăn nữa.

Bởi vì ngay từ đầu nó đã không thuộc về cậu, cậu đã vô tình lấy nó từ pháo hôi nhỏ đồng bệnh tương liên với cậu.

Mà điều cậu cần làm bây giờ là trân trọng những ngày tháng còn lại.

"Mà sao cậu ta biết Wechat của cậu? Hôm đó gặp nhau rồi à?" Giang Trì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nhíu mày nói, "Có phải hôm đó cậu ta chọc cậu khóc không? Cậu ta bắt nạt cậu?"

"Không có, chúng tôi chưa nói chuyện với nhau." Thịnh Gia Nam bật máy sấy rồi chuyên tâm sấy tóc, "Tôi cũng không biết cậu ấy lấy ở đâu."

Số Wechat của Thịnh Gia Nam không phải là thông tin bí mật gì nên chuyện cậu ấy biết cũng là điều bình thường. Giang Trì nhìn cậu, cũng không hỏi gì nữa, cầm lấy máy sấy trên tay cậu rồi giúp cậu sấy tóc.
Sau khi hắn sấy tóc xong thì có người gõ cửa phòng Thịnh Gia Nam, Giang Trì đi ra ngoài mở cửa.

Là mẹ Giang.

"Theo mẹ về nhà." Mẹ Giang nhìn vào trong phòng, bà ấy nhíu mày, đè nặng giọng nói, "Mẹ có chuyện muốn nói với con."

Giang Trì nhìn mẹ hắn, khi hắn đi theo bà ấy ra ngoài còn không quên nói với cậu: "Thịnh Nam Nam, tôi về nhà một lát."

Nghe thấy câu trả lời bên trong, hắn đóng cửa theo mẹ Giang về nhà.

Bố Giang uống nhiều quá rượu nên về đến nhà liền đi ngủ, trong phòng khách chỉ còn Giang Trì và mẹ Giang.

Mấy hôm nay Giang Trì cũng không ngủ được, bây giờ cũng có chút mệt mỏi, vừa vào phòng khách liền uể oải ngồi trên sofa.

Mẹ Giang ngồi đối diện hắn, nhìn con trai của mình: "Giang Trì."

Giang Trì vâng một tiếng.

"Những chuyện khác mẹ sẽ không nói tới. Chỉ nói một chuyện, không cần biết Nam Nam có phải vì con mà bỏ nhà đi hay không, nhưng con cũng phải tự chú ý một chút." Mẹ Giang nói, "Mẹ đã kết hôn với bố con nhiều năm như vậy, sự chiếm hữu của bố con cũng không bằng sự chiếm hữu của con với Nam Nam. Còn có chú Thịnh và dì Thịnh, bọn họ rất yêu nhau mà con nhìn đi hai người họ có giống con không? Ai cũng cần quản lý các mối quan hệ của bản thân trên cơ sở hạnh phúc và tự do. Nam Nam luôn bị con quản thúc như vậy thì một ngày nào đó thằng bé sẽ thấy khó chịu."
"Hiện tại cơ thể thằng bé đã tốt lên nhiều rồi, lần này một mình nó ra ngoài sống vẫn bình thường." Mẹ Giang nói, "Con cũng phải học cách cho thằng bé không gian riêng để nó kết bạn và làm những gì thằng bé muốn để thằng bé hạnh phúc hơn."

...

Nghe mẹ Giang mắng xong, Giang Trì về phòng tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong, hắn lại mò sang phòng Thịnh Gia Nam thì thấy cậu đang ngủ gục, trong tay còn cầm một quyển sách, còn chưa tháo cặp kính vàng xuống.

Cặp kính rộng che đi một nửa khuôn mặt, nhưng không thể che đi gương mặt thanh tú và xinh đẹp của cậu.

Giang Trì đi qua qua, nhẹ nhàng tháo kính cho cậu, đặt trên tủ đầu giường. Rồi sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận ngắm Thịnh Gia Nam.

Mỗi một centimet trên mặt cậu đều là sự chạm khắc tỉ mỉ và tinh tế nhất của Thượng Đế, hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ.
Giang Trì không nhịn được liền duỗi tay nhẹ nhàng gõ lên chóp mũi Thịnh Gia Nam.

Gõ xong thì nhìn nhìn, vẫn chưa tỉnh.

Giang Chi nhếch miệng cười giống như là thích thú lắm, rồi sau nhìn xuống dưới, hắn nhìn đôi môi hồng hơi hé mở.

Còn có thể nghe được tiếng hít thở.

Sao lại đáng yêu như vậy. Cái mũi đáng yêu, miệng cũng đáng yêu, lông mi cũng giống như tóc của tinh linh nhỏ, vô cùng vô cùng đáng yêu.

Giang Trì lại nhẹ nhàng chạm lên môi Thịnh Gia Nam, có một luồng nhiệt ấm áp phả lên tay hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve môi cậu.

Thật sự rất giống thạch trái cây.

Thạch trái cây vị đào.

Giang Trì đột nhiên cảm thấy, nếu hắn và Thịnh Gia Nam là một đôi chim nhỏ cũng không tồi. Như vậy bọn họ sẽ không bị bó buộc như vậy. Bọn họ có thể sống trên một hòn đảo không người, mỗi ngày Thịnh Gia Nam muốn đi nơi nào chơi thì hắn sẽ theo cậu đi đến đó. Bọn họ không cần xã giao, khi không có chuyện gì thì họ chỉ cần ở trên đảo chơi, cả hòn đảo chỉ thuộc về bọn họ...