Người Đẹp Ốm Yếu Và Chàng Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu
Chương 24
Sau khi đi bộ về nhà, mẹ Thịnh về phòng, định lấy quần áo đi tắm, bà tháo chiếc nhẫn và chiếc vòng trên tay ra và đặt chúng trên tủ đầu giường, đột nhiên bà nhìn thấy một bức thư.
Mẹ Thịnh nghĩ bố Thịnh đã để nó ở đây nên nghi ngờ nhặt nó lên, nhìn thấy chữ Thịnh Gia Nam trên bức thư, bà bất giác cau mày, vội vàng mở ra.
Khi bà nhìn lướt qua nó, liền vội vàng gọi bố Thịnh vào.
Bố Thịnh tưởng có gì đó không ổn, vội vàng bước vào: "Có chuyện gì vậy? Sao lại vội vàng như thế."
"Anh đọc lá thư Nam Nam để lại cho chúng ta đi." Mẹ Thịnh đưa nó sang cho bố Thịnh.
Bố Thịnh cầm lấy lá thư và lướt nhanh lọc ra những ý chính—
[Từ nhỏ đến lớn, con luôn sống dưới sự bảo bọc của bố mẹ và Giang Trì, cũng không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài. Thậm chí chưa một lần đi chơi một mình. Con biết đó là do cơ thể của con và mọi người luôn cảm thấy con cần được bảo vệ mọi lúc mọi nơi. Nhưng trên thực tế, từ khi học cấp 2, thể chất của con đã tốt hơn trước rất nhiều. Tuy rằng vẫn dễ dàng mắc phải một số bệnh vặt hơn người thường, nhưng cũng nhanh chóng hồi phục. Ít ra thì không có vấn đề gì với việc đi chơi một mình. Con biết bố mẹ thương con, luôn mong sẽ mãi che chở cho con, coi con như một đứa trẻ không lớn. Nhưng bố mẹ ơi con cũng mong bố hiểu cho con, con không muốn trở thành một người ốm yếu bị mắc kẹt trong nhà kính mãi mãi. Con cũng muốn một mình ra ngoài và ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Bố mẹ biết đấy, từ nhỏ con đã thích xem các kênh du lịch, con luôn khao khát nhìn thế giới rộng lớn này. Vì vậy, từ lâu con đã có kế hoạch tiết kiệm một khoản tiền và đi du lịch một mình. Hãy xem nó như một bài tập cho sự độc lập của chính con. Vì con không thể phụ thuộc vào bố mẹ mãi được, con phải học cách tự chăm sóc bản thân. Con không thể dựa vào Giang Trì mãi được, có thể có một ngày nào đó cậu ấy sẽ có người yêu. Vì vậy, con muốn bản thân thích nghi với cuộc sống tự lập càng sớm càng tốt. Con hy vọng bố mẹ có thể hiểu cho con.
Sau khi đọc bức thư, mẹ Thịnh ngay lập tức khóc, trong khi bố Thịnh lặng lẽ ngồi trên giường một lúc lâu.
Ông dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ Thịnh: "Sao em phải khóc?"
"Nam Nam bỏ nhà đi, sao có thể không khóc được?" Mẹ Thịnh khóc, "Lỡ như trên đường đi con gặp nguy hiểm thì sao?"
"Chính bởi vì em vẫn luôn quản con như vậy, mới khiến con bị ép tới thở không nổi, mới có ý nghĩ bỏ nhà ra đi." Bố Thịnh thở dài, nói: "Thằng bé đã 20 tuổi rồi, thằng bé thì xảy ra chuyện gì được?"
"Thằng bé chưa bao giờ ra ngoài một mình. Nếu em không cho thằng bé đi con nó sẽ không bao giờ có cơ hội bứt phá lần đầu tiên. Chẳng lẽ em muốn giữ thằng bé bên mình mãi mãi?" Bố Thịnh nói, lại bổ sung tiếp, "Loại biếи ŧɦái mà đối tượng lại là đàn ông này cũng là lần đầu anh nghe tới. Em không thể một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng được ? Gặp phải một lần thì cả đời đều phải núp trong nhà sợ gặp lại biếи ŧɦái?"
Lần này, mẹ Thịnh im lặng một lúc trước khi hỏi: "Ý anh là, anh nghĩ rằng con nó nên bỏ nhà ra đi đúng không?"
"Không, anh không nghĩ vậy." Bố Thịnh nói, "Đặc biệt khi thằng bé vẫn còn là một sinh viên, đang ở độ tuổi nên ưu tiên việc học. "
Ông cũng hơi khó hiểu với hành động này của con trai mình: "Thực sự không giống như những gì Nam Nam thường làm. Từ trước đến nay, thằng bé luôn nhạy bén và biết phải làm gì ở độ tuổi nào. Sao lại muốn làm chuyện trẻ con thế này?"
Nghe đến đây, mẹ Thịnh lại khóc.
"Nhưng có lẽ anh có thể hiểu được thằng bé." Bố Thịnh nói, "Đàn ông không thích bị gò bó. Em và Giang Trì thường bảo bọc con nó quá nhiều, bảo vệ quá chặt nên áp lực trong lòng có lẽ quá nhiều. Dù gì thì làm gì có ai thích bị nhìn chằm chằm mỗi ngày, nếu là em thì em có thích không?"
Bố Thịnh cầm bức thư lên xem lại, sau một lúc ông dừng lại, suy nghĩ cẩn thật rồi ông nói, "Anh nghi ngờ chuyện Nam Nam có người mà thằng bé thích."
Mẹ Thịnh sửng sốt: "Là sao cơ?"
"Thằng bé ở cùng Giang Trì nhiều năm như vậy, đã bao giờ nghe thằng bé phàn nàn gì đâu. Sao đột nhiên muốn cách xa Giang Trì?" Bố Thịnh vừa nhìn bức thư vừa phân tích, "Còn nói muốn tìm một cuộc sống mới. Anh nghi ngờ thằng bé có một cô gái mà nó thích và muốn yêu. Nhận thấy mối quan hệ của nó với Giang Trì quá thân thiết nên con nó muốn tạo khoảng cách."
Ánh mắt mẹ Thịnh chuyển động, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Em đột nhiên nhớ tới một chuyện. Lúc trước Nam Nam có hỏi em, có phải không đủ độc lập khi ở bên cạnh Giang Trì không."
"Đây không phải là vấn đề. Chúng ta vẫn coi nó như một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này đã lớn, muốn yêu, muốn tự lập, không muốn bị gò bó nữa. Đây là lý do cơ bản nhất giải thích tại sao con nó lại bỏ nhà đi. " Bố Thịnh đập lá thư xuống bàn thở dài, "Không ngờ Nam Nam lại chu đáo như vậy, chúng ta không nhìn ra thật."
Mẹ Thịnh im lặng.
Bà luôn coi Thịnh Gia Nam như bảo bối, bố Thịnh biết bà tạm thời chưa thể chấp nhận được, liền giải thích: "Không từ mà biệt, tạm nghỉ học, không liên lạc với chúng ta. Sau này nhất định phải răn đe thằng bé. Tuy thằng bé làm ra chuyện này thì hơi hơi kỳ lạ nhưng anh có thể hiểu được suy nghĩ của con. Thằng bé là con trai, sau này muốn yêu đương và vun đắp gia đình thì trước hết phải học cách tự lập. Em không thể cứ ôm khư khư thằng bé trong tay được. Thử nghĩ xem dù cho em có ôm thằng bé trong tay vậy thì khi chúng ta rời bỏ trần thế thì thằng bé phải làm sao? Nam Nam nói đúng, Giang Trì quá tốt với thằng bé, nhưng con nó không thể coi đó là điều hiển nhiên. Mọi người ai cũng có chuyện riêng của mình. Yêu rồi kết hôn, sau này còn có một công ty lớn như vậy. Nếu em không học cách buông tay mà cứ bảo bọc thằng bé mãi thì trong tương lai chính em là người hủy hoại con."
Sau khi im lặng một lúc lâu, mẹ Thịnh cầm lá thư lên và lẩm bẩm: "... Em cứ nghĩ hai đứa nhỏ là một đôi."
Bố Thịnh không nói gì.
Thực ra trước đây ông cũng nghĩ như vậy, thậm chí ông còn nghi ngờ hai đứa nhỏ yêu sớm.
Ai mà biết.