Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi
Chương 12: Thời gian cổ tích
Phòng của Ariel cực kỳ giống với tưởng tượng của Tô, nội thất rất đáng yêu, lại có giá sách thật to, tượng trưng cho sự ngây thơ lẫn hiếu kỳ của thời thơ ấu.
Ariel nằm trên giường kéo chăn thật cao, chỉ để lộ nửa cái đầu, vô cùng ngoan ngoãn nhìn Tô.
“Sách truyện của cô đặt ở tầng nào?” Tô chỉ vào giá sách trong phòng, hỏi.
“Sao? Cô không kể chuyện à?”
“Đừng thay đổi lung tung. Rõ ràng là ‘đọc’, sao lại thành ‘kể’ rồi? Chưa kể tôi cũng không giỏi kể chuyện, để tôi đọc cho cô thì hơn!”
“…”
Tô ngờ vực: “Không phải chỗ cô không có truyện cổ tích chứ?”
“Có thì có, nhưng hồi đó ta còn nhỏ, ta đã thuộc làu mấy câu chuyện đó rồi!” Âm thanh trong chăn lẩm bẩm.
“Cô… thì ra từ đâu cô đã có âm mưu muốn tôi kể chuyện!”
Hình dạng cái chăn cứng lại, mấy nếp gấp như giật lên: “Không, không có!”
Tô tự đi tìm sách. Trên cái giá này có ít nhất phải mấy trăm cuốn! Truyện cổ tích, bách khoa toàn thư, sách kiến trúc về cung điện, nhập môn phép thuật, sinh vật biển, truyện thiếu nhi cho người cá, muôn màu muôn sắc.
Từ cái chăn ở sau lưng phát ra âm thanh thỏa hiệp: “Tầng dưới nhất, bắt đầu từ quyển thứ năm là bà nội mua cho ta, còn có muốn cuốn các chị ta đưa tới, nhưng ta chưa đọc bao giờ.”
“Vậy tôi đọc đại một cuốn nhé?”
“Ừm.”
Tô thầm nghĩ, Ariel vẫn rất hiểu lòng người, không quá miễn cưỡng người không muốn.
Chắc mọi người thông minh cũng đoán được truyện Tô chưa đọc hết là gì nhỉ?
Ariel nằm trên giường kéo chăn thật cao, chỉ để lộ nửa cái đầu, vô cùng ngoan ngoãn nhìn Tô.
“Sách truyện của cô đặt ở tầng nào?” Tô chỉ vào giá sách trong phòng, hỏi.
“Sao? Cô không kể chuyện à?”
“Đừng thay đổi lung tung. Rõ ràng là ‘đọc’, sao lại thành ‘kể’ rồi? Chưa kể tôi cũng không giỏi kể chuyện, để tôi đọc cho cô thì hơn!”
“…”
Tô ngờ vực: “Không phải chỗ cô không có truyện cổ tích chứ?”
“Có thì có, nhưng hồi đó ta còn nhỏ, ta đã thuộc làu mấy câu chuyện đó rồi!” Âm thanh trong chăn lẩm bẩm.
“Cô… thì ra từ đâu cô đã có âm mưu muốn tôi kể chuyện!”
Hình dạng cái chăn cứng lại, mấy nếp gấp như giật lên: “Không, không có!”
Tô tự đi tìm sách. Trên cái giá này có ít nhất phải mấy trăm cuốn! Truyện cổ tích, bách khoa toàn thư, sách kiến trúc về cung điện, nhập môn phép thuật, sinh vật biển, truyện thiếu nhi cho người cá, muôn màu muôn sắc.
Từ cái chăn ở sau lưng phát ra âm thanh thỏa hiệp: “Tầng dưới nhất, bắt đầu từ quyển thứ năm là bà nội mua cho ta, còn có muốn cuốn các chị ta đưa tới, nhưng ta chưa đọc bao giờ.”
“Vậy tôi đọc đại một cuốn nhé?”
“Ừm.”
Tô thầm nghĩ, Ariel vẫn rất hiểu lòng người, không quá miễn cưỡng người không muốn.
Chắc mọi người thông minh cũng đoán được truyện Tô chưa đọc hết là gì nhỉ?