[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 171: Anh cùng em bán bánh rán



Chờ bọn tú bà đều đi về rồi, ngõ hẻm chỉ còn lại Tần Hằng và Lâm Châu.

"Cám ơn cô..." Tần Hằng đi tới trước mặt Lâm Châu nói, nghĩ đến biểu hiện vừa rồi Lâm Châu vì giúp mình, trong lòng Tần Hằng cảm kích thật sâu.

"Hừ..." Lâm Châu trừng Tần Hằng, môi mím chặt, đưa tay lên chuẩn bị đánh vào mặt Tần Hằng, Tần Hằng lanh tay lẹ mắt, nắm tay Lâm Châu.

"Cô đánh tôi làm gì?" Tần Hằng thất kinh hỏi.

"Vừa rồi tôi bị bà già thối kia đánh hai bạt tai, tôi phải đánh lại anh hai bạt tai, buông ra!" Lâm Châu rút emy, Tần Hằng vẫn không buông ra.

"Bà ta đánh cô cô lại đánh tôi, vậy thật là quá đáng" Tần Hằng vô tội nói.

"Tôi là bởi vì cứu anh mới bị đánh, tôi ghét nhất bị người khác bắt nạt, là vì anh tôi mới bị bà già thối kia đánh, tôi không đánh anh đánh ai, buông ra, khốn kiếp..." Lâm Châu dùng sức lắc tay mình.

Tần Hằng nhìn dáng vẻ vô cùng xấu hổ của Lâm Châu, xem ra anh không cho cô đánh hai cái, trong lòng cô không thể thoải mái. Thôi, cho cô đánh hai cái đi, ai bảo người ta đã cứu anh.

"Cô đánh đi" Tần Hằng buông lỏng tay Lâm Châu, đứng tại chỗ, nhắm hai mắt lại, Lâm Châu lại cũng không lưu tình, bốp bốp đánh lên mặt Tần Hằng hai cái.


"Cô thật ác độc..." Tần Hằng xoa xoa mặt bị đánh, vô tội nhìn Lâm Châu nói: "Tại sao một chút thua thiệt cô cũng không chịu nổi, cô chưa từng nghe một câu nói Thua thiệt là phúc sao?"

"Tôi không phải là không thể thua thiệt, tôi không muốn bị bắt nạt, tôi đã bị bắt nạt quá nhiều rồi, cho nên cố gắng không để những người khác bắt nạt mình, nhưng tôi vẫn bị..." Nói đến chuyện thương tâm, Lâm Châu đã không thể khống chế mình, nước mắt ở trong khóe mắt đảo quanh, cô cúi đầu, những giọt nước mắt rơi xuống.