[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 24: Mua biệt thự đắt tiền nhất



Tần Hằng thở dài, đang muốn tự mình đi dạo ở trước sa bàn. Anh mới bước được một bước, không cẩn thận va phải một quý bà từ phía sau bước vào.

"Ôi, cậu đi mà không nhìn à? Nhìn thấy không, cậu suýt nữa giẫm bẩn giày cao gót tôi mới mua đấy. Cậu đền nổi sao? Thật là…" Quý bà đeo kính râm với mái tóc ngắn màu nâu, mặc chiếc váy dài ôm lấy người, chân đi đôi giày xăng đan thủy tinh cao gót, trông khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, nhưng tay và cánh tay lộ ra ngoài lại trắng hơn tuyết, còn mơ màng rất cám dỗ.

"Đừng nói nhiều lời với loại người không có tư cách này nữa. Bảo bối, chúng ta vào xem đi." Còn có một người đàn ông vẫn đi theo phía sau quý bà tóc ngắn. Ông ta mặc áo chẽn trắng, quần Jean, giày xăng-̣đan da màu nâu, trong nách kẹp một cái túi. Vừa nhìn đã biết là dân xã hội gần đây mới kiếm được một khoản tiền nhỏ.

Cô nhân viên kinh doanh bất động sản đi nhanh qua, nhiệt tình chào hỏi quý bà đeo kính râm, lại liếc nhìn Tần Hằng bên cạnh, hơi bất mãn với anh.

"Xin lỗi vì đã tạo thành thể nghiệm không tốt cho ngài. Những người ở gần đều biết chỗ chúng tôi là khu căn hộ cao cấp, cho nên một vài người căn bản không nổi nổi căn hộ cũng thường chạy đi chỗ bán bất động sản chúng tôi, phần lớn là tới hưởng điều hòa miễn phí!" Cô nhân viên kinh doanh bất động sản giải thích với quý bà đeo kính râm.

Tần Hằng sao có thể không nghe ra cô nhân viên kinh doanh bất động sản đang nói mình. Anh chỉ mỉm cười. Nói tôi căn bản mua không nổi nhà à? Cho dù có bao cả khu chung cư của các người, với tôi lại tính là chuyện gì khó chứ?

Cô nhân viên kinh doanh bất động sản nhìn về phía Tần Hằng: "Thưa ngài, căn hộ ở đây thấp nhất cũng phải chín tỷ, chỉ sợ ngài không thể mua được thôi. Ngài xem, hay là ngài vẫn..." Cô nhân viên kinh doanh bất động sản nói xong giơ tay về phía cửa, còn mỉm cười chép miệng.

"Tôi muốn ở lại đây xem thử. Nếu có cái nào thích hợp, lại mua một căn." Tần Hằng nói xong không để ý tới cô ta nữa, đi thẳng tới trước sa bàn tự mình xem.

Với người như anh mà còn muốn mua căn hộ ở chỗ chúng tôi à? Anh cứ việc khoác lác đi. Bởi vì ở đây có thể hưởng sái chút điều hòa cũng đủ vô sỉ rồi! Trong lòng cô nhân viên kinh doanh bất động sản điên cuồng phỉ nhổ.


Cô nhân viên kinh doanh bất động sản dẫn đôi nam nữ này tới phía trước sa bàn, bắt đầu giới thiệu với bọn họ. Sau khi giảng giải mười mấy phút, người áo chẽn trắng liền quyết định mua căn nào đó: "Lại lấy biệt thự kia đi. Trước đó chúng tôi đã từng tới nhiều lần, đã sớm nhìn trúng căn biệt thự kia rồi."

"Được, ngài rất tinh mắt đấy. Căn biệt thự này là loại bán chạy nhất ở chung cư của chúng tôi. Bốn phòng với diện tích 239 mét vuông, không gian lớn, lấy ánh sáng tốt, môi trường xung quanh yên tĩnh, rất gần với hồ nhân tạo..." Cô nhân viên kinh doanh bất động sản ra sức khen người áo chẽn trắng một hồi, cuối cùng mới nói đến cách thức thanh toán tiền: "Căn này tổng cộng là 20 tỷ 520 triệu. Ngài cần phải trả trước 30%, cũng chính là 7 tỷ 509 triệu. "

"Nhiều vậy à? Lúc trước tôi xem của các người, đâu nhiều như vậy chứ?" Người áo chẽn trắng cảm thấy kinh hãi.

"A, này là mấy tháng trước. Căn biệt thự bán rất chạy. Một tháng trước, chúng tôi đã điều chỉnh lại." Cô nhân viên kinh doanh bất động sản vừa nhìn thấy vẻ khiếp sợ của người áo chẽn trắng, cũng không còn nhiệt tình như trước nữa. Cô ta đoán chắc người áo chẽn trắng không trả nổi nhiều tiền như vậy.

"Thưa ngài, có rất nhiều người tới hỏi biệt thự này. Nếu ngài thật lòng muốn mua, tốt nhất vẫn nên cầm tiền tới trong hôm nay. Nói không chừng qua một ngày nữa, căn biệt thự này lại được bán mất rồi." Cô nhân viên kinh doanh bất động sản cố ý nói.

"Chồng à, anh mau nghĩ cách đi. Em thật sự rất thích căn biệt thự này. Cũng chẳng có cái nào tốt hơn đâu. Không phải anh đã nói, ở trong căn biệt thự này mới có thể diện, mới xứng với thân phận của anh sao?" Quý bà đeo kính râm kéo tay của người áo chẽn trắng nói.

"Em không thấy anh đang nghĩ cách sao?" Trong lòng người áo chẽn trắng hơi buồn bực. Ông ta nhìn về phía cô nhân viên kinh doanh bất động sản: "Tôi khẳng định sẽ mua căn biệt thự này, cô tạm thời giữ lại giúp tôi. Tôi bảo đảm trong vòng mười ngày lại có thể xoay đủ tiền..."

"Thật ngại quá, thưa ngài, tôi không có quyền hạn này..." Cô nhân viên kinh doanh bất động sản lắc đầu nói.

"Chồng à, anh nhanh vay tiền đám bạn của anh đi. Bây giờ em cũng vay tiền đám bạn của em, chúng ta nhất định phải mua lại căn biệt thự này!" Quý bà đeo kính râm và người áo chẽn trắng đều hiểu rõ, có thể ở trong dãy biệt thự của khu chung cư Thúy Đảo Hoa Đình, lại có nghĩa là bọn họ trở thành đám người giàu có nhất ở Kim Lăng. Về sau, bọn họ sẽ đặc biệt có thể diện ở trước mặt họ hàng, bạn bè, có thể được những người khác tôn trọng và hâm mộ, cũng đặc biệt có lợi cho việc làm ăn của mình!

Hai người đều lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại cho bạn.

"Căn biệt thự này đúng là tốt thật." Tần Hằng ở bên cạnh nhìn mô hình căn biệt thự trên bàn kia, nói: "Tôi mua căn biệt thự này."

"Cậu mua á? Đúng là thần kinh!" Quý bà đeo kính râm khinh thường nhìn Tần Hằng nói. Vợ chồng chúng tôi mua căn biệt thự này còn hơi khó khăn, loại người như cậu vừa nhìn cũng biết là quỷ nghèo lại có thể mua được sao?

Cô nhân viên kinh doanh bất động sản cũng không để ý tới lời Tần Hằng nói, trái lại ấn tượng về Tần Hằng càng tệ hơn. Cô ta cảm thấy Tần Hằng nhất định là đang cố ý làm loạn.

"Thưa ngài, mời ngài lập tức ra ngoài đi. Chúng tôi còn phải làm việc đấy..." Vẻ mặt cô nhân viên kinh doanh bất động sản không vui.

"Tôi muốn mua nhà, sao cô lại đuổi tôi ra ngoài? Cô muốn tôi khiếu nại cô sao?" Tần Hằng bất mãn nói.

"Được rồi, ngài mua nhà đúng không? Vậy ngài cầm tiền tới đi. Căn này tổng cộng là 20 tỷ 520 triệu. Chỉ cần ngài thanh toán, nó sẽ là của ngài!" Cô nhân viên kinh doanh bất động sản không nhịn được nói.

Cô ta cũng không giới thiệu với Tần Hằng phải giao lượt đầu là 30% các loại, bởi vì cô ta căn bản không tin Tần Hằng có thể mua được. Tần Hằng ở đây chỉ là đang cố tình gây sự thôi.

Tần Hằng thật ra không để ý. Anh móc từ trong túi ra tấm thẻ tối cao của ngân hàng Hoa Kỳ, kẹp ở trong tay: "Có thể quét thẻ chứ?"

"Còn quét thẻ à? Thằng nhóc cậu tỉnh lại đi. Nếu trong tấm thẻ này của cậu có thể có ba mươi triệu, tôi cũng sẽ phục cậu. Nếu cậu thật sự có thể mua lại căn biệt thự này, tôi quỳ xuống gọi cậu là ông nội!"