Ngôi Sao Hi Vọng
Chương 113: Phỏng Vấn (1)
Chương 113: Phỏng Vấn
Bước xuống phi trường Lisbon lúc 2 giờ chiều, nhà báo Long Vũ cười cười với người đồng nghiệ, cũng là biên tập viên Quốc Tuấn, thường trú viên đại diện của Đài truyền hình Quốc Gia tại Bồ Đào Nha, đi theo sau là biên tập viên Quang Minh, người phụ trách chính của chuyên mục thể thao. Nhiệm vụ lần này của hai người vô cùng nặng nề : liên hệ và có được bài phỏng vấn độc quyền với "Ngôi Sao Hi Vọng" của nền bóng đá Việt Nam, Nguyễn Thanh Tùng. Mặc dù chỉ mới trao đổi với đại diện của Tùng ở Việt Nam là thầy Tuấn, nhưng mọi người cũng không lấy gì làm căng thẳng khi đến với Lisbon.
Sau khi đã đến khách sạn, Long Vũ lập tức liên hệ về Việt Nam, báo cáo trực tiếp với tổng biên tập. Lần phỏng vấn này được thúc đẩy bởi lãnh đạo của đài, cùng với sự phối hợp của Bộ Văn Hóa - Thể Thao Và Du Lịch, nên tổng biên tập rất coi trọng vấn đề này. Long Vũ phải liên tục cam đoan sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhất buổi phỏng vấn, cùng với thu thập nhiều nhất các tư liệu cần thiết về cầu thủ bí ẩn này. Bởi mặc dù có rất nhiều thông tin được tiết lộ thông qua trang web nguyenthanhtung.vn, nhưng những thông tin này chỉ như muối bỏ bể, không thể nào thỏa mãn được sự tò mò của đám đông khán giả, vốn rất hiếu kì về cuộc sống và quá tình luyện tập của một cầu thủ chuyên nghiệp. Còn đám cầu thủ trong nước ư, quên đi, xem nhiều chỉ thêm phiền mà thôi.
Tùng nhận được cuộc gọi của nhà báo Long Vũ thì thời gian đã gần 7 giờ 30 hôm sau. Cậu mồ hôi nhễ nhại, chạy ra cổng lớn để tiếp đón đoàn. Đài truyền hình Quốc Gia đã liên hệ với câu lạc bộ Belenenses từ trước, nên quá trình tiếp đón cũng vô cùng dễ dàng. Belenenses cũng vô cùng coi trọng lần phỏng vấn này, bởi cũng không dễ dàng gì được đưa lên một đài truyền hình quốc gia, điều này rất có lợi cho việc mở rộng nguồn fan hâm mộ ngoài Bồ Đào Nha của câu lạc bộ. Do đọ, một đường bật đèn xanh, Belenenses cho phép đoàn quay phim phỏng vấn với ưu đãi tốt nhất, trừ một số trường hợp đặc biệt liên quan đến chiến thuật của toàn đội thì phải chú ý tránh ra.
Long Vũ đứng trước cửa câu lạc bộ Belenenses, nhìn cánh cổng cao to dẫn vào sân vận động, phía bênkia là khuôn viên với nhiều sân bóng đang luyện tập, xa xa còn thấy bóng dáng các cầu thủ đang chạy trên sân một cách tích cực. Nhìn đoàn người có vẻ đang muốn tìm kiếm thứ gì, người gác cổng Pinseto vội vàng chạy lại, ra hiệu không được quay phim. Long Vũ mỉm cười, nói bằng một giọng Bồ Đào Nha hơi cứng ngắc :"Xin chào, chúng tôi đến từ Việt Nan, hôm nay ở đây để phỏng vấn Tùng. Chúng tôi đang chờ cậu ấy ra đón"
Pinseto cứng ngắc mỉm cười, cố gắng hiểu thứ tiếng mà người đàn ông châu Á trước mặt nói.Sau khi Long Vũ chỉ về phía máy quy, rồi lại nghe đến tên của Tùng, Pinseto mới bừng tỉnh ngộ. Ông cũng đã được căn dặn, ngày hôm nay sẽ có đoàn phỏng vấnTùng đến từ Việt Nam, để ông tiếp đón trước. Pinseto cười rạng rỡ đón mọi người vào trong, đến khu vực bóng mát trên con đường dẫn vào khuôn viên câu lạc bộ.
Quốc Tuấn mỉm cười với ông, hỏi nhỏ :"Ở đây Tùng có vẻ được hoan nghênh quá, tôi thấy xung quanh sân vận động có nhiều áo số 30 của cậu ấy quá. Tôi tưởng cậu ấy chỉ đá ở giải hạng Nhất, vốn không quan trọng chứ".
Long Vũ vốn cũng biết tiếng Bồ Đào Nha một ít, còn Quang Minh thì xuất thân từ đại học Ngoại Giao, cũng biết được khá nhiều thứ tiếng. Cả hai đều tò mò nhìn Pinseto.
Ông mỉm cười nói :"Haha, các cậu không biết đâu. Tùng xuất thân từ đào tạo trẻ của Belenenses, lại xuất sắc đến như vậy. Việc người hâm mộ yêu thích cũng hợp lý thôi. Với lại, sang năm chắc chắn cậu ấy sẽ lên được đội một, khi ấy Belenenses chúng tôi lại có thêm một thiên tài giữa trận nữa. Chúng tôi còn mong cậu ấy đưa Belenenses lên đỉnh giải ngoại hạng nữa kìa, Đã lâu lắm rồi Belenenses không nâng được cúp vô địch rồi", Pinseto ánh mắt trông mong hướng tới. Vốn là kẻ hâm mộ trung thành của Belenenses, lại tiếp xúc hắng ngày với câu lạc bộ, cảm tình của ông với Belenenses lớn hơn ai hết. Nếu có thể nhìn thấy thành Belem nâng được chiếc cúp vô địch lần nữa, có chết ông cũng không hối tiếc.
Nhìn thấy ánh mắt trông đợi của Pinseto, Long Vũ như nhìn thấy thật nhiều ánh mắt của người hâm mộ Việt Nam ánh lên trong đó. Nhưng khác với Pinseto, người hâm mộ quả bóng tròn Việt Nam chỉ biết ước ao, chứ không hề có một chút hi vọng nào. Nhưng Pinseto thì khác, niềm hi vọng mãnh liệt của ông lại xuất phát từ một cầu thủ người Việt Nam, điều này khiến Long Vũ có một cảm giác lạ kì khó tả.
Quốc Tuấn nói sang chuyện khác :"Haha, ông thấy Tùng là người ra sao, cứ nói thật lòng ông đi, chúng tôi sẽ không mách cậu ấy đâu"
Pinseto cười cười nói :"Cậu ta quả thật là một tên huấn luyện cuồng nhân. Mỗi buổi sáng, tôi thường đến lúc 6 giờ sáng, thì đã thấy cậu ta vừa chạy bộ vừa rê bóng trên sân rồi. Đến khi tôi về lúc 6 giờ tối, vẫn thấy thân ảnh của cậu ta ở sân bóng, hầu như ngày nào cũng thế. Cũng không biết tại sao cậu ta lại có thể chịu đựng được. Đúng là biến thái mà", Pinseto vừa nói vừa cảm khái, chợt nhận thấy thân ảnh cao to đang chạy lại, ông vẫy vẫy tay, cười la lớn :"Tung, ở đây"
Tùng vừa chạy đến, cười nói với Pinseto :"Cám ơn ông đã tiếp đãi họ, Pinseto. Tôi đang huấn luyện cùng đội nên ra hơi trễ", nói rồi, cậu đưa tay ra bắt tay với từng người, nói nhỏ bằng tiếng Việt :"Thật xin lỗi, em ra hơi trễ, khiến mọi người phải đợi lâu", rồi cười cười có vẻ khá ngượng ngùng. Dù sao, trước mặt cậu cũng đều là danh nhân của đài truyền hình Quốc gia sau này, cậu cũng hơi có vẻ khẩn trương một ít.
Nhìn cậu nhóc to con đứng trước mặt, vóc người tuy cao to nhưng không che giấu được sự non nớt trên khuôn mặt, nét tạo hình cương nghị nhưng cũng đầy nam tính, nét đẹp Á Châu hòa quyện với sự cương mãnh của thân hình, Long Vũ thầm nghĩ, thằng nhóc này quả thật là đẹp trai, không biết sẽ cưa đổ biết bao cô thiếu nữ nữa. Mặc một bộ đồ tập luyện ướt sũng vì mồ hôi, Tùng dẫn đoàn vào trong, vừa đi vừa nói :"Khuôn viên của Belenenses không quá lớn, chủ yếu nhất là sân vận động, mọi người khi vào cũng thấy rồi đó, tiếp đến là khu huấn luyện hằng ngày của các đội. Đội một thì ở sân trong, chỗ đó tiện nghi và kín đáo hơn. Khu ngoài này thì của đội trẻ". Vừa lúc đó, một quả bóng bay sà đến trước mặt Tùng, cậu bình tĩnh dùng chân phải giẫm lên bóng. Quả bóng ngay lập tức ngoan ngoãn đứng yên trong chân của cậu. Tình huống này làm cả ba người kế bên có vẻ hơi sốc, bởi nó diễn ra khá nhanh, và phản ứng của Tùng cũng chứng minh một điều rằng cơ sở của cậu vô cùng vững chắc. Quang Minh nhìn với ánh mắt thoáng có chút kích động, bởi những pha xử lý như thế này hắn chỉ thấy trên ti vi là chính, nay mới có dịp tận mắt nhìn thấy. Đúng là cầu thủ đẳng cấp quốc tế, hắn thầm nghĩ.
Amaral từ trong sân la lớn :"Này, đưa tôi quả bóng nào Tùng, tên Diniz này vừa đá đấy, có gì cậu xử lý hắn đi", vừa nói vừa cười, chỉ chỉ chàng trai cao to đứng kế bên đang cười ngượng ngùng.
Tùng cũng cười cười, la lớn :"Muendo, lên nào", nói rồi, xoay người tung cú sút cực mạnh.
Muendo ở bên trong sân giật mình, như một bản năng chạy về phía trước. Bóng vẽ một đường vòng cung thật đẹp trên cao, bay thẳng đến trước mặt hắn. Chỉ một cú chích bóng nhẹ nhàng, bóng đã nằm gọn vào lưới Pinto.
Đám cầu thủ trong sân la to kích động, còn Muendo thì quay sang đưa ngón tay cái lên, biểu thị hài lòng. Thật hoài niệm những đường chuyền của Tùng, thật đúng là mĩ diệu, hắn thầm nghĩ, vừa liếc nhìn hai tên cốt đột đang đứng như trời trồng, gương mặt mộng bức.
Tùng cười cười quay người sang nhóm của Long Vũ, tiếp tục dẫn dắt cả ba vào sâu bên trong, không để ý đến ánh mắt của cả ba người đã hoàn toàn thay đổi. Thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Dù có tưởng tượng tình độ của Tùng nhiều đến mức nào cũng không bằng nhìn một lần cậu trực tiếp thực hiện chuyền bóng. Như Pacheco nói, nó giống như một kiệt tác nghệ thuật dành cho đồng đội, nhưng lại là pháo cao xạ cho đối thủ.
Cả bốn người cùng nhau đi đến khu huấn luyện của đội B. Tại đây, ba người nhóm Long Vũ sẽ được quay chụp toàn cảnh huấn luyện của Belenenses B, trừ phần huấn luyện chiến thuật, phân bổ đội hình. Riêng phần đấu tập, do đặc cách, Pacheco cho phép họ quay phim trong vòng 30 phút đầu tiên để làm tư liệu, Điều này khiến cho cả ba vô cùng vui vẻ, vì ngay từ lúc đầu, họ đã không hi vọng lắm việc có thể quay được buổi đấu tập của đội bóng, vì thường đây là phần cơ mật. Họ cũng biết, việc này được chấp thuận phần lớn là do Pacheco nể mặt của Tùng, do đó, họ càng cảm kích cậu hơn.
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
Bước xuống phi trường Lisbon lúc 2 giờ chiều, nhà báo Long Vũ cười cười với người đồng nghiệ, cũng là biên tập viên Quốc Tuấn, thường trú viên đại diện của Đài truyền hình Quốc Gia tại Bồ Đào Nha, đi theo sau là biên tập viên Quang Minh, người phụ trách chính của chuyên mục thể thao. Nhiệm vụ lần này của hai người vô cùng nặng nề : liên hệ và có được bài phỏng vấn độc quyền với "Ngôi Sao Hi Vọng" của nền bóng đá Việt Nam, Nguyễn Thanh Tùng. Mặc dù chỉ mới trao đổi với đại diện của Tùng ở Việt Nam là thầy Tuấn, nhưng mọi người cũng không lấy gì làm căng thẳng khi đến với Lisbon.
Sau khi đã đến khách sạn, Long Vũ lập tức liên hệ về Việt Nam, báo cáo trực tiếp với tổng biên tập. Lần phỏng vấn này được thúc đẩy bởi lãnh đạo của đài, cùng với sự phối hợp của Bộ Văn Hóa - Thể Thao Và Du Lịch, nên tổng biên tập rất coi trọng vấn đề này. Long Vũ phải liên tục cam đoan sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhất buổi phỏng vấn, cùng với thu thập nhiều nhất các tư liệu cần thiết về cầu thủ bí ẩn này. Bởi mặc dù có rất nhiều thông tin được tiết lộ thông qua trang web nguyenthanhtung.vn, nhưng những thông tin này chỉ như muối bỏ bể, không thể nào thỏa mãn được sự tò mò của đám đông khán giả, vốn rất hiếu kì về cuộc sống và quá tình luyện tập của một cầu thủ chuyên nghiệp. Còn đám cầu thủ trong nước ư, quên đi, xem nhiều chỉ thêm phiền mà thôi.
Tùng nhận được cuộc gọi của nhà báo Long Vũ thì thời gian đã gần 7 giờ 30 hôm sau. Cậu mồ hôi nhễ nhại, chạy ra cổng lớn để tiếp đón đoàn. Đài truyền hình Quốc Gia đã liên hệ với câu lạc bộ Belenenses từ trước, nên quá trình tiếp đón cũng vô cùng dễ dàng. Belenenses cũng vô cùng coi trọng lần phỏng vấn này, bởi cũng không dễ dàng gì được đưa lên một đài truyền hình quốc gia, điều này rất có lợi cho việc mở rộng nguồn fan hâm mộ ngoài Bồ Đào Nha của câu lạc bộ. Do đọ, một đường bật đèn xanh, Belenenses cho phép đoàn quay phim phỏng vấn với ưu đãi tốt nhất, trừ một số trường hợp đặc biệt liên quan đến chiến thuật của toàn đội thì phải chú ý tránh ra.
Long Vũ đứng trước cửa câu lạc bộ Belenenses, nhìn cánh cổng cao to dẫn vào sân vận động, phía bênkia là khuôn viên với nhiều sân bóng đang luyện tập, xa xa còn thấy bóng dáng các cầu thủ đang chạy trên sân một cách tích cực. Nhìn đoàn người có vẻ đang muốn tìm kiếm thứ gì, người gác cổng Pinseto vội vàng chạy lại, ra hiệu không được quay phim. Long Vũ mỉm cười, nói bằng một giọng Bồ Đào Nha hơi cứng ngắc :"Xin chào, chúng tôi đến từ Việt Nan, hôm nay ở đây để phỏng vấn Tùng. Chúng tôi đang chờ cậu ấy ra đón"
Pinseto cứng ngắc mỉm cười, cố gắng hiểu thứ tiếng mà người đàn ông châu Á trước mặt nói.Sau khi Long Vũ chỉ về phía máy quy, rồi lại nghe đến tên của Tùng, Pinseto mới bừng tỉnh ngộ. Ông cũng đã được căn dặn, ngày hôm nay sẽ có đoàn phỏng vấnTùng đến từ Việt Nam, để ông tiếp đón trước. Pinseto cười rạng rỡ đón mọi người vào trong, đến khu vực bóng mát trên con đường dẫn vào khuôn viên câu lạc bộ.
Quốc Tuấn mỉm cười với ông, hỏi nhỏ :"Ở đây Tùng có vẻ được hoan nghênh quá, tôi thấy xung quanh sân vận động có nhiều áo số 30 của cậu ấy quá. Tôi tưởng cậu ấy chỉ đá ở giải hạng Nhất, vốn không quan trọng chứ".
Long Vũ vốn cũng biết tiếng Bồ Đào Nha một ít, còn Quang Minh thì xuất thân từ đại học Ngoại Giao, cũng biết được khá nhiều thứ tiếng. Cả hai đều tò mò nhìn Pinseto.
Ông mỉm cười nói :"Haha, các cậu không biết đâu. Tùng xuất thân từ đào tạo trẻ của Belenenses, lại xuất sắc đến như vậy. Việc người hâm mộ yêu thích cũng hợp lý thôi. Với lại, sang năm chắc chắn cậu ấy sẽ lên được đội một, khi ấy Belenenses chúng tôi lại có thêm một thiên tài giữa trận nữa. Chúng tôi còn mong cậu ấy đưa Belenenses lên đỉnh giải ngoại hạng nữa kìa, Đã lâu lắm rồi Belenenses không nâng được cúp vô địch rồi", Pinseto ánh mắt trông mong hướng tới. Vốn là kẻ hâm mộ trung thành của Belenenses, lại tiếp xúc hắng ngày với câu lạc bộ, cảm tình của ông với Belenenses lớn hơn ai hết. Nếu có thể nhìn thấy thành Belem nâng được chiếc cúp vô địch lần nữa, có chết ông cũng không hối tiếc.
Nhìn thấy ánh mắt trông đợi của Pinseto, Long Vũ như nhìn thấy thật nhiều ánh mắt của người hâm mộ Việt Nam ánh lên trong đó. Nhưng khác với Pinseto, người hâm mộ quả bóng tròn Việt Nam chỉ biết ước ao, chứ không hề có một chút hi vọng nào. Nhưng Pinseto thì khác, niềm hi vọng mãnh liệt của ông lại xuất phát từ một cầu thủ người Việt Nam, điều này khiến Long Vũ có một cảm giác lạ kì khó tả.
Quốc Tuấn nói sang chuyện khác :"Haha, ông thấy Tùng là người ra sao, cứ nói thật lòng ông đi, chúng tôi sẽ không mách cậu ấy đâu"
Pinseto cười cười nói :"Cậu ta quả thật là một tên huấn luyện cuồng nhân. Mỗi buổi sáng, tôi thường đến lúc 6 giờ sáng, thì đã thấy cậu ta vừa chạy bộ vừa rê bóng trên sân rồi. Đến khi tôi về lúc 6 giờ tối, vẫn thấy thân ảnh của cậu ta ở sân bóng, hầu như ngày nào cũng thế. Cũng không biết tại sao cậu ta lại có thể chịu đựng được. Đúng là biến thái mà", Pinseto vừa nói vừa cảm khái, chợt nhận thấy thân ảnh cao to đang chạy lại, ông vẫy vẫy tay, cười la lớn :"Tung, ở đây"
Tùng vừa chạy đến, cười nói với Pinseto :"Cám ơn ông đã tiếp đãi họ, Pinseto. Tôi đang huấn luyện cùng đội nên ra hơi trễ", nói rồi, cậu đưa tay ra bắt tay với từng người, nói nhỏ bằng tiếng Việt :"Thật xin lỗi, em ra hơi trễ, khiến mọi người phải đợi lâu", rồi cười cười có vẻ khá ngượng ngùng. Dù sao, trước mặt cậu cũng đều là danh nhân của đài truyền hình Quốc gia sau này, cậu cũng hơi có vẻ khẩn trương một ít.
Nhìn cậu nhóc to con đứng trước mặt, vóc người tuy cao to nhưng không che giấu được sự non nớt trên khuôn mặt, nét tạo hình cương nghị nhưng cũng đầy nam tính, nét đẹp Á Châu hòa quyện với sự cương mãnh của thân hình, Long Vũ thầm nghĩ, thằng nhóc này quả thật là đẹp trai, không biết sẽ cưa đổ biết bao cô thiếu nữ nữa. Mặc một bộ đồ tập luyện ướt sũng vì mồ hôi, Tùng dẫn đoàn vào trong, vừa đi vừa nói :"Khuôn viên của Belenenses không quá lớn, chủ yếu nhất là sân vận động, mọi người khi vào cũng thấy rồi đó, tiếp đến là khu huấn luyện hằng ngày của các đội. Đội một thì ở sân trong, chỗ đó tiện nghi và kín đáo hơn. Khu ngoài này thì của đội trẻ". Vừa lúc đó, một quả bóng bay sà đến trước mặt Tùng, cậu bình tĩnh dùng chân phải giẫm lên bóng. Quả bóng ngay lập tức ngoan ngoãn đứng yên trong chân của cậu. Tình huống này làm cả ba người kế bên có vẻ hơi sốc, bởi nó diễn ra khá nhanh, và phản ứng của Tùng cũng chứng minh một điều rằng cơ sở của cậu vô cùng vững chắc. Quang Minh nhìn với ánh mắt thoáng có chút kích động, bởi những pha xử lý như thế này hắn chỉ thấy trên ti vi là chính, nay mới có dịp tận mắt nhìn thấy. Đúng là cầu thủ đẳng cấp quốc tế, hắn thầm nghĩ.
Amaral từ trong sân la lớn :"Này, đưa tôi quả bóng nào Tùng, tên Diniz này vừa đá đấy, có gì cậu xử lý hắn đi", vừa nói vừa cười, chỉ chỉ chàng trai cao to đứng kế bên đang cười ngượng ngùng.
Tùng cũng cười cười, la lớn :"Muendo, lên nào", nói rồi, xoay người tung cú sút cực mạnh.
Muendo ở bên trong sân giật mình, như một bản năng chạy về phía trước. Bóng vẽ một đường vòng cung thật đẹp trên cao, bay thẳng đến trước mặt hắn. Chỉ một cú chích bóng nhẹ nhàng, bóng đã nằm gọn vào lưới Pinto.
Đám cầu thủ trong sân la to kích động, còn Muendo thì quay sang đưa ngón tay cái lên, biểu thị hài lòng. Thật hoài niệm những đường chuyền của Tùng, thật đúng là mĩ diệu, hắn thầm nghĩ, vừa liếc nhìn hai tên cốt đột đang đứng như trời trồng, gương mặt mộng bức.
Tùng cười cười quay người sang nhóm của Long Vũ, tiếp tục dẫn dắt cả ba vào sâu bên trong, không để ý đến ánh mắt của cả ba người đã hoàn toàn thay đổi. Thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Dù có tưởng tượng tình độ của Tùng nhiều đến mức nào cũng không bằng nhìn một lần cậu trực tiếp thực hiện chuyền bóng. Như Pacheco nói, nó giống như một kiệt tác nghệ thuật dành cho đồng đội, nhưng lại là pháo cao xạ cho đối thủ.
Cả bốn người cùng nhau đi đến khu huấn luyện của đội B. Tại đây, ba người nhóm Long Vũ sẽ được quay chụp toàn cảnh huấn luyện của Belenenses B, trừ phần huấn luyện chiến thuật, phân bổ đội hình. Riêng phần đấu tập, do đặc cách, Pacheco cho phép họ quay phim trong vòng 30 phút đầu tiên để làm tư liệu, Điều này khiến cho cả ba vô cùng vui vẻ, vì ngay từ lúc đầu, họ đã không hi vọng lắm việc có thể quay được buổi đấu tập của đội bóng, vì thường đây là phần cơ mật. Họ cũng biết, việc này được chấp thuận phần lớn là do Pacheco nể mặt của Tùng, do đó, họ càng cảm kích cậu hơn.
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?