Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 109: Cải Thiện Mũi Tiến Công


“Chiến thuật của chúng ta triển khai rất tốt, thế nhưng, mũi tiến công hiện vẫn chưa ổn chút nào. Có đúng không Eliseu?”

Eliseu cười gượng một tiếng. Quả thật, trận đấu với FC Penafiel vừa rồi, hắn đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội ngon ăn. Lần này bị huấn luyện viên trách mắng, hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Carlitos ngồi kế bên cười trên nỗi đau của người khác. Pacheco tức giận trừng một cái, nói lớn :”Kể cả cậu nữa, Carlitos. Một tiền đạo chỉ biết chờ bóng mà không lo đột phá. Cậu nghĩ mình là ai? Izaghi nhị thế hả? Chỉ cần có kẻ hở là có thể chạy đến đón bóng? Nếu được như vậy, thì tóc tôi đã không có nhiều sợi bạc đến như thế này rồi”, Pacheco hận không cho tên này một cước. Quá là mất mặt, bị hai tên hậu vệ đông cứng tại chỗ mà không biết xấu hổ, ở đây cười trên nỗi đau của người khác.

Carlitos sững người, tâm trạng thay đổi ngàn vạn. Nếu không biết Pacheco chỉ đang phát tiết bất mãn từ phía Eliseu, nên cũng chỉ cúi đầu nhận sai. Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, trận đấu vừa rồi, nếu như Carlitos chịu khó đột phá hơn, thì sẽ có nhiều cơ hội nguy hiểm về phía đối thủ hơn nữa.

Pacheco la lớn nói :”Bởi vậy, tôi quyết định, lần này chúng ta sẽ diễn luyện thêm cho hàng tấn công. Đảm bảo ba tên nhóc này sẽ có thể biết khung thành đối thủ ở chỗ nào để sút bóng vào lưới. Không phải trận nào chúng ta cũng có nhiều cơ hội như lần trước đâu. Đối thủ tiếp theo của chúng ta chỉ là Olivais e Moscavide đang bị khủng hoảng lực lượng, sẽ là cơ hội tốt để chúng ta rút ngắn điểm số với nhóm xếp trên bảng xếp hạng. Do đó, tôi cần các cậu tập trung cao độ, rõ chưa?”

“Rõ, thưa boss”, cả đám đồng loạt đáp.

Mano, Sousa, Gaspar và Brandao ánh mắt bất thiện nhìn về phía Eliseu, Carlitos và Pele, làm cả ba thẳng nuốt nước miếng, hồi hộp vô cùng. Vì để đảm bảo hiệu quả luyện tập, bốn hậu vệ chủ lực của đội hình chính sẽ đá ở đội dự bị. Mano cười tà một tiếng, nói nhỏ :”Khà khà, Carlitos, lần này cậu chết chắc rồi. Lần trước không biết ai đã nói nếu đối đầu với bọn tôi, cậu sẽ cho hàng phòng ngự biến thành cái sàng nhỉ?”

Gaspar nhếch mép, nói với giọng trào phúng :”Để xem lần này cậu ta có thể đột phá ra sao, chứ trận trước đó bị hai thằng nhóc phòng thủ đã không muốn chạy rồi”

Brandao thì liếc nhìn Pele, cười tà nói :”Cậu nhóc, có vẻ chạy nhanh quá nhỉ, lần này để xem cậu có thể đá được không?”

Sousa thì im lặng nhìn về cả 3 người, âm thầm lựa chọn xem ai là đối thủ tiếp theo của mình.

Eliseu thì có vẻ khá rụt rè. Bản thân vì đã lăn lộn ở Belenenses nhiều mùa giải, biết rõ hàng phòng ngự hiện tại của Belenenses B không hề thua kém bất cứ đội bóng ngoại hạng nào ở trung du trở về cuối bảng xếp hạng, chỉ có điều phòng ngự là ưu thế của Belenenses, nên hầu hết những cầu thủ sáng giá nhất ở đây đều là cầu thủ phòng ngự giỏi, nên dù thực lực cao, bốn tên này vẫn không tranh thủ được vị trí chủ lực, đành lưu lạc xuống đội B. Cũng nhờ sự chắc chắn của bộ tứ siêu đẳng này, Belenenses B rất ít khi nhận bàn thua, nhất là đoạn thời gian trước, sau khi Sousa trở lại sau chấn thương phải nghỉ 4 tuần lễ, đội hình của Belenenses B bị thiếu khuyết nghiêm trọng, dẫn đến chuỗi trận hòa và thua đáng tiếc. Đồng thời do hàng tấn công không ra sức, dẫn đến đội bóng không có phương án tiến công thích hợp, thế là chuỗi hòa và bại kéo dài đến 8 trận.

Tùng nhìn hàng phòng ngự này, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nhớ lại đặc điểm vị trí, lối đá, tư duy thi đấu lẫn thói quen của cả 4, tâm lý có một điểm chắc chắn hơn. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Trận tập nhanh chóng được bắt đầu. Đúng như Tùng dự kiến, Carlitos bị Sousa đông cứng, như một khối kẹo dẻo cỡ bự, dính chặt như hình với bóng. Trong khi đó, Pele dù cố gắng hết sức, tốc độ tăng lên tối đa vẫn không thể qua mặt được Brandao. Dựa vào kinh nghiệm, Brandao nhanh chóng lựa chọn được vị trí thích hợp hơn, luôn có thể trước một bước lựa chọn phương án phá bóng thích hợp, khiến cho Pele vô cùng ảo não. Trường hợp của Eliseu cũng như vậy, tìm mãi vẫn không có cách đơn thương độc mã thoát khỏi sự đeo bám của Mano, trong khi Gaspar phía sau liên tục bọc lót cho cả hai đồng đội của mình, khiến cho Carlitos và Eliseu khổ không thể tả.

Thế nhưng, ba người này không biết, bộ tứ siêu đẳng của chúng ta cũng có nỗi khổ không thể nói. Cả bốn luốn đưa mắt nhìn về phía Tùng, tâm trạng cứ như có cả ngàn con ngựa lao vùn vụt, giày xéo đến đáng thương. Tên nhóc này không phải là người nữa rồi. Lúc trước, đá cùng một đội, cả bốn người đều công nhận thực lực của Tùng rất tốt, chuyền bóng rất có một bộ. Thế nhưng, khi trở thành đối thủ, cả bốn mới hiểu được nỗi khổ của hàng phòng ngự khi đối mặt với một pháo đài là như thế nào.

Cứ nhìn cách của Tùng chuyền bóng từ mọi góc độ lên cho ba tên trên này, đủ hiểu rằng việc phòng thủ là khó khăn đến thế nào. Ở mọi góc độ, mọi tư thế, thằng nhóc này đều có thể đưa bóng đến chính xác khoảng trống trong khu cấm địa. Cũng may mắn, bốn người đều vô cùng tập trung, ăn ý phong tỏa ba tên tiền đạo ở trên này, nếu không cũng không có cách nào chơi nữa. Cả ba đều vô cùng may mắn với lời dặn của huấn luyện viên: trong lần đấu tập này, Tùng chỉ chịu trách nhiệm chuyền bóng cho hàng tiền đạo, không được đột phá ghi bàn. Nếu không, cả bốn người đã sớm lật bàn bỏ cuộc chơi. Chỉ chuyền bóng thôi mà đã khiến người khác khổ như thế rồi, nếu mà còn đột phá và sút bóng nữa, thì cả bốn quả thực không biết phải nên phòng thủ ai nữa. Nên biết rằng, ba tên này hễ sơ hở là chạy vào vòng cấm, bóng sẽ ngay lập tức có mặt trên đỉnh đầu của bọn chúng, hoặc một đường chọc khe sắc lẹm, giống như một con dao gác ở cổ, tùy thời tùy lúc có thể cắt tiết họ bất cứ lúc nào.

Ngay khi bộ tứ đang lâm vào khổ chiến, thì ba tiền đạo của chúng ta cũng dần lấy lại được bình tĩnh. Mặc dù bị áp sát gắt gao, nhưng chỉ cần có một cơ hội, ba người đều cố ý xông thẳng vào vòng cấm địa, bóng sẽ ngay lập tức được đưa đến. Phần còn lại nhờ vào khả năng xoay sở của bộ ba trong vòng cấm, đó là kiến thức cơ bản nhất của một tiền đạo.

Carlitos hoàn thành bài tập sớm nhất. Sau 10 phút thi đấu với đầy đủ sự chú ý và quyết tâm, hắn đã có bàn thắng. Trong một tình huống nhận bóng xoay người, Tùng bất ngờ đánh gót về phía quả bóng đang đi đến với tốc độ cao. Bóng như một đường dao sắc lẹm xuyên thủng hàng phòng ngự. Tại nơi bóng đến, thân ảnh Carlitos đang cố gắng thoát khỏi sự đeo bám của Sousa, nhanh chóng đưa chân đẩy bóng. Bóng bay thẳng về phía cầu môn với một góc vô cùng hẹp, xuyên qua chân của Goncalves, ghi bàn thắng đầu tiên cho đội hình chính.

Phút thứ 15, một đường chuyền hơi dài của Moura đi về phía Tùng. Nhanh chân dùng mũi bàn chân hất bóng lên để giảm tốc độ quả bóng, ngay khi bóng gần hạ xuống, Tùng tung một cú voley cực mạnh. Bóng nhanh chóng bay về phía vùng cấm địa, cả ba tiền đạo đều nhanh chóng di chuyển lên. Bóng từ trên cao hạ xuống, xoáy mạnh qua phía cánh trái. Eliseu nhanh chân hơn một bước, tiếp bóng, sau đó tung cú sút tương tự, nhưng lần này, bóng bay thẳng vào cầu môn trước sự ngỡ ngàn của Goncalves.

Lần này, cả bốn cầu thủ phòng ngự đều trầm mặc. Hai pha ghi bàn trắng trợn này đều không hề có một tí báo trước nào, dẫn đến cả bốn người đều vô cùng khó chịu. Liếc nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Carlitos, Mano hận không thể cho hắn ta một đấm, nhưng rồi lại cười một cách vô cùng rạng rỡ. Biết sao được, có một pháo đài mạnh đến như vậy ở giữa trận, bộ tứ siêu đẳng ở phía sau cũng sẽ dễ thở hơn một chút. Dù sao, khi đội nhà tấn công mạnh hơn, đồng nghĩa với việc áp lực phòng thủ sẽ giảm đi đáng kể.

Pacheco ở ngoài sân, gật gật đầu nhìn về phía diễn biến của trận đấu. Rõ ràng, Eliseu và Carlitos đã tìm lại được cảm giác ghi bàn rồi. Đây cũng là mong mỏi của ông, bởi thời gian dành cho Belenenses B đoạt ngôi vô địch đang khá eo hẹp, khi Leixoes và Victoria FC đang hừng hực khí thế, muốn trang đoạt danh ngạch để thăng lên giải ngoại hạng. Mặc dù Belenenses B không có áp lực này, nhưng một đội B đoạt giải quán quân của giải hạng Nhất, có vẻ như là một thành tích không hề tồi chút nào.


Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?