Ngôi Sao Hi Vọng
Chương 108: Buông Lỏng
Ngày hôm sau, Tùng thức dậy trễ hơn thường ngày với một cơ thể uể oải. Di chứng từ việc chạy toàn trận đấu một cách vô cùng tích cực khiến cho cơ thể cậu hôm nay có vẻ không nghe theo sự chỉ huy của bộ não. Mặc dù khá là tốn sức mới có thể rời khỏi giường, Tùng vẫn phải lê thân mình đi ra phòng và tập luyện sơ bộ một ít. Những bài tập do Nuno Cruz thiết kế riêng cho trường hợp của Tùng, đương nhiên, dưới lý do là thân thể của cậu vô cùng xuất sắc, có thể thi đấu hết công suất trong 90 phút, thậm chí là 120 phút, nhưng thể lực sẽ bị móc rỗng sau khi thi đấu, phải điều chỉnh lại trong ngày hôm sau mới có thể hồi phục được. Những bài tập này được rèn luyện dưới sự giám sát của Alvarez đã được Tùng ghi khắc vào cơ bắp rồi, nên việc đầu tiên của ngày hôm sau khi thi đấu, Tùng sẽ cố gắng để thực hiện một lúc để nhanh chóng hơn phục hồi thể lực.
Đang lúc kéo giãn cơ thể, thì cửa phòng của Pele mở ra. Đôi mắt lèm nhèm với sắc mặt vô hồn của Pele làm Tùng cũng hết cả hồn. Thì ra hôm qua do thi đấu lần đầu quá hưng phấn, kể ca khi trận đấu kết thúc, Pele cũng không thể ngủ được. Càng như vậy, cậu ta càng nhớ lại những sai lầm của mình trong trận đấu, một bên hồi tưởng, một bên lo lắng vì không biết những sai lầm này có ảnh hưởng đến khả năng ra sân sau này của mình hay không. Lo lắng một đêm đến không ngủ được, mãi đến tận gần sáng, Pele mới chợp mắt được một ít, do đó ngay sáng sớm lại vác một bộ mặt não nề đến như vậy.
Thấy Tùng đang tiến hành rèn luyện thân thể, Pele cũng không ngạc nhiên, mà ngồi một bên nhìn Tùng, sắc mặt biến ảo khôn lường. Chưa bao giờ Tùng thấy vẻ mặt này của Pele, bèn vội hỏi xem thằng nhóc này lại bị vấn đề gì nữa. Pele gương mặt xoắn xuýt hồi lâu, rồi mới nói ra. Hóa ra cậu ta sợ rằng những biểu hiện không tốt của mình trong trận vừa rồi sẽ bị huấn luyện viên xử lý. Nhưng Tùng thì lại không cho là như vậy. Biểu hiện của Pele trong trận vừa rồi không quá xuất sắc, nhưng cũng đúng quy đúng củ, không có sai lầm gì nặng nề, thậm chí cánh phải của cậu còn gây cho bên phía đối thủ không ít khó khăn, nhờ sự chăm chỉ chạy cũng như tốc độ nhanh chóng của Pele.
An ủi hồi lâu, Pele mới bình phục được tâm tình, quyết tâm thời gian tiếp theo sẽ cố gắng luyện tập kỹ thuật qua người và sút bóng, mới có thể đáp ứng được vị trí mới này. Nhìn thấy sự quyết tâm của Pele, Tùng thật lâu không nói gì. Quả thật, vị trí đá chính ở một giải chuyên nghiệp hấp dẫn hơn việc đe dọa. Thấy không, chỉ trong một trận đấu, từ một thằng nhóc phải uy hiếp mới chịu luyện tập thêm, giờ lại quyết tâm cố gắng để có thể có một suất đá chính.
Cả hai thằng tán gẫu một lúc, Tùng cũng chậm chạp lấy lại được chút khí lực, thì bắt gặp Eliseu và Carlitos sóng vai cùng nhau đi đến. Hai thằng vội vàng ra tiếp đón. Hóa ra, sáng sớm, Carlitos đã gọi điện cho Eliseu nhắc lại về vụ cá cược hôm qua. Với một giọng đắc thắng, Carlitos tuyên bố hôm nay sẽ làm thịt Eliseu một trận khiến hắn dở khóc dở cười. Cuối cùng, hai người quyết định sẽ đến đón Pele và Tùng đi, vì cam đoan chắc chắn rằng hai thằng nhóc nhà quê này sẽ không thể biết được nơi nào ở Lisbon này ăn ngon nhất.
Thế nên, một lúc sau, cả 4 người cùng lên xe của Eliseu tiến về đại lộ Av.24 de Julho, con đường ven biển tuyệt đẹp ở Lisbon. Tùng thả cửa xe xuống, lắng nghe âm thanh của biển cả, pha lẫn mùi vị của hải sản, làm cho tâm tình của Tùng cũng yên ổn không ít. Một lúc sau, cả 4 người xuất hiện ở Cervejaria Ramiro, một nhà hàng hải sản mà theo lời của Eliseu và Carlitos, thì ở đây không chỉ nổi tiếng ở Lisbon, mà ở cả Bồ Đào Nha cũng đều có danh tiếng rất tốt. Cũng may cả 4 người đến vào buổi trưa, chứ nếu vào tối, chắc chắn phải đặt bàn trước, nếu không muốn bị đuổi ra ngoài sân ngồi.
Đúng như lời hứa của Eliseu, lần này cả 4 người đều ăn uống một cách thả cửa, không lo về chi phí. Tùng và Pele được một phen thể hiện cái bụng không đáy của mình, làm cho Eliseu và Carlitos toát mồ hôi hột, thầm nghĩ lần sau dù có đi ăn cũng nhất thiết phải chú ý đến hai thằng nhóc này, nếu không muốn bị ăn cho phá sản.
Sau khi no say, cả 4 người cùng đi đến quán cà phê gần bãi biển, vừa nghỉ trưa, vừa nhìn ngắm bờ cát và ánh nắng ở Bồ Đào Nha. Tùng cảm giác thấy vô cùng thả lỏng. Trong khoảng thời gian này, tinh thần của cậu luôn căng cứng. Có lẽ, sau một khoảng thời gian, cậu cần có một lúc buông lỏng như thế này. Mặc dù lần ăn thả cửa này sẽ phải chịu hậu quả là phải tăng cường huấn luyện để giảm bớt năng lượng thừa thãi trong người. Buông lỏng bằng ăn uống có vẻ không thể làm được, có thể thử cách khác.
Tùng suy nghĩ, bèn hỏi Eliseu :”Ở gần câu lạc bộ có quán bar thả lỏng nào hay không, Eliseu?”
Eliseu liếc nhìn Carlitos, hai người trao đổi với nhau ánh mắt quái dị. Carlitos hắng giọng nói :”Này, mặc dù tôi biết cậu tràn đầy năng lượng, nhưng việc này gây vào sẽ thành nghiện. Cậu còn trẻ, tương lai còn nhiều, không nên ham muốn quá sớm, sẽ ảnh hưởng đến thân thể”, sau đó liếc nhìn Eliseu phá lên cười.
Tùng dở khóc dở cười nhìn hai tên già mà không đứng đắn này :”Hai người suy nghĩ gì vậy, tôi chỉ muốn tìm một quán bar yên tĩnh một ít để thả lỏng sau khi thi đấu thôi. Chứ không như hai người suy nghĩ đâu”
Eliseu cũng cười lớn nói :”Haha, trêu ghẹo cậu thôi. Gần câu lạc bộ có một quán bar – café tên là Lisbon Belem, cậu có thể đến đó. Nơi đó tương đối yên tĩnh, lại khá thả lỏng. Chủ quán cũng là người hâm mộ của Belenenses nên vô cùng hiếu khách với các cầu thủ. Có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu ông ấy cho cậu”
Pele vẫn còn xoắn xuýt về hóa đơn 1000 Euro của Eliseu vừa rồi, tâm lý vô cùng sốc. 1000 Euro tương đương với lương 1 tháng của cậu ta. Cứ nghĩ đến việc mình vừa ăn hết 1 tuần lương, gương mặt của Pele càng lúc càng đắng chát.
Thấy cậu nhóc da đen này biến ảo gương mặt khôn lường, Eliseu không biết có chuyện gì, không rõ là do thức ăn có vấn đề, hay là cậu ta không thích ra ngoài, bèn hỏi thăm.
Khi biết được thằng nhóc này còn xoắn xuýt về bữa ăn vừa rồi, Eliseu cười phá lên nói :”Cậu yên tâm, lương của tôi cao hơn cậu nhiều, ăn một bữa như thế này đối với tôi không là vấn đề gì đâu”.
Pele khá tò mò về lương của Eliseu và Carlitos, mặc dù nó biết điều này khá nhạy cảm, nhưng vì thỏa mãn trí tò mò, Pele không ngần ngại hỏi thẳng.
Carlitos cười nói :”Chuyện này cũng không có gì là bí mật. Lương của tôi hiện tại là khoảng 2000 Euro một tuần, Eliseu hơi thấp hơn, 1800 Euro một tuần. Hai người chúng tôi được xem như lương cao nhất trong đội rồi. Còn ở đội một, hai chúng tôi chỉ xếp hạng gần chót mà thôi”, nói rồi, Carlitos cũng cười tự giễu. Mặc dù cũng đã từng thi đấu ở giải ngoại hạng, nhưng cái giá phải trả cho việc không được trọng dụng, là bị đưa đến đội B, và giảm lương. Trường hợp của Carlitos và Eliseu cũng tương tự như vậy.
Eliseu nói tiếp :”Tuy lương tuần khá thấp, nhưng lương thưởng khi kiến tạo và ghi bàn khá cao. Mỗi bàn thắng, tôi và Carlitos có thể nhận về ít nhất 200 Euro nữa. Đó là lí do tên này chịu khó ghi bàn đến như vậy”, Eliseu vừa nói, vừa chỉ vào Carlitos. Người sau cười cười xấu hổ nói :”Có cần phải bóc mẽ nhau như vậy không? Tiền thưởng đợt này, nhất định tôi sẽ mời cả đội đi liên hoan, với danh nghĩa tập thể, nên cậu cứ yên tâm, không thiếu phần của cậu đâu”
Thấy gương mặt Pele có vẻ nghi hoặc, Tùng nói tiếp, như muốn phổ cập kiến thức cho Pele :”Bóng đá là một hạng vận động đoàn đội. Mỗi một bàn thắng đều có sự đóng góp của toàn đội. Việc Carlitos dùng tiền thưởng để khao toàn đội, lấy danh nghĩa liên hoan tập thể, nhưng chính anh ấy chi trả, một phần sẽ gắn kết tình cảm với mọi người, đồng thời còn thể hiện sự hào sảng và công nhận cống hiến của mọi người. Cậu nên nhớ, trong một đội bóng, điều quan trọng không phải là cậu có thực lực tốt nhất, mà là cậu phải hòa nhập được với cả đội. Chỉ khi đồng đội cam tâm tình nguyện chuyền bóng cho cậu, như vậy cậu mới có thể thể hiện thực lực của mình cho huấn luyện viên thấy được”
Thấy Pele như có điều suy nghĩ, Tùng cũng không nói tiếp, mà đưa mắt nhìn xa xăm. Hoàn cảnh ở đây khá tốt, cậu cũng yêu thích thời gian yên tĩnh như thế này.
Eliseu và Carlitos liếc nhìn nhau, trong hai mắt tràn đầy kinh dị. Rõ ràng, thằng nhóc đối diện chỉ mới 16 tuổi, nhưng lại nhìn mối quan hệ trong phòng thay đồ một cách thấu triệt đến như vậy. Carlitos mới xoi mói nói :”Nếu cậu hiểu như vậy, tại sao chưa bào giờ cậu thể hiện rằng mình muốn có mối liên hệ tốt với mọi người trong đội?”
Tùng liếc nhìn Carlitos và Eliseu, mỉm cười nói :”Người khác thì cần phải làm như vậy, nhưng tôi thì không. Chỉ cần giữ mối quan hệ tốt với người chỉ huy hàng phòng ngự là Aurelio, và hai ngôi sao đầu bài của đội như anh và Eliseu, thì đã có thể nắm giữ toàn đội rồi, cần chi mà mất công mất sức đến như thế. Vả lại, tôi có muốn mời mọi người cũng chả được, lương tuần của tôi cũng chỉ có 500 Euro mà thôi, chưa đủ cho mọi người nhét kẽ răng nữa”, Tùng cười cười nói.
Eliseu và Carlitos dở khóc dở cười, nhưng trong bụng cũng âm thầm gật đầu. Quả thật, trong đội chỉ cần nắm chắc một số vị trí chủ chốt, thì đã có thể như cá gặp nước, không chút sơ hở nào. Với lại, thực lực của thằng nhóc này còn biến thái đến như vậy, ai lại không thích làm đồng đội cùng cơ chứ.
Mãi đến buổi chiều, cả 4 người mới quay về lại câu lạc bộ. Sau một thời gian nghỉ ngơi, thể lực của Tùng cũng hồi phục được khá nhiều, đang muốn trở lại câu lạc bộ để tiến hành luyện tập thêm, sau đó mới cân nhắc đến những chuyện khác.
Còn Pele, trong đầu vẫn luẩn quẩn với lương tuần 2000 Euro, ao ước mãi không thôi.
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?