Ngôi Sao Hi Vọng
Chương 107: Đến Từ Hào Môn Chú Ý
Kết thúc trận đấu, Pacheco như thường lệ vẫn dẫn theo Aurelio đến buổi họp báo. Cũng may không có vấn đề gì xảy ra, Rui Bento rất hào phóng thừa nhận sự yếu kém của FC Penafiel, đồng thời hết sức ca ngợi Belenenses B, nhất là vị trí của Tùng, điều này khiến cho các kí giả vô cùng không thích ứng, bởi cứ nghĩ sẽ có vấn đề gì mới phát sinh, thế mới có thể thể hiện được sức mạnh từ ngòi bút của họ, chứ cứ anh tốt, tôi tốt, mọi người tốt như Rui Bento thì làm gì có tin tức mà nuôi sống kí giả được cơ chứ?
Thế nhưng, Pacheco ở phía bên kia vô cùng khó coi nhìn về phía Rui Bento. Ông quá rõ ràng ý đồ của lão già này, thừa dịp mọi người chưa chú ý, cố gắng nhắc nhở các đội bóng khác về vị trí hạch tâm của Tùng, để những trận đấu sau, mọi người đều có thời gian chuẩn bị trước, chứ không bị động chịu đòn như FC Penafiel hôm nay. Điều này sẽ khiến việc triển khai lối chơi của Belenenses B trở nên khó khăn hơn. Đúng là lão cáo già, Pacheco nghĩ đến.
Đương nhiên, nếu đã biết được dụng ý khó dò của Rui Bento, Pacheco cũng không còn che lấp gì nữa, khẳng khái khẳng định Tung Nguyen chính là vị trí then chốt cho thắng lợi ngày hôm nay của Belenenses B, đồng thời hào hùng tuyên bố, Belenenses B sẽ trở thành một thế lực mà bất kì ai gặp phải cũng sẽ dè chừng.
Tuyên ngôn chắc nịch của Pacheco ngay lập tức bị đám kí giả ghi nhận lại, không bỏ sót chút nào. Ít nhất hôm nay cũng có một tin tức hơi nặng kí, đủ để làm một chuyên đề nhỏ, rất nhiều kí giả nghĩ vậy.
Trở lại phòng thay đồ, Pacheco ráo riết thông báo lịch tập luyện tiếp theo, sau đó xua đuổi đám học trò về nghỉ ngơi, còn mình thì tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu giải pháp mới cho chiến thuật, nhằm khắc chế sự nhắm vào của các đội bóng khác đối với vị trí của Tùng.
Tùng và đám cầu thủ quay về lại kí túc xá. Bản thân Tùng cũng suy nghĩ mình có nên ra ở riêng hay không, vừa riêng tư, vừa có thể bảo mật được một số bí ẩn của mình. Nhưng nhìn lại thằng bạn cùng phòng của mình luôn trưng ra bộ mặt tội nghiệp mỗi khi nghe nó nói phải dọn ra ở ngoài, Tùng lại không đành long. Thôi vậy, chờ đến mùa sau, thể nào nó và Pele cũng lên được đội 1, khi đó lương tuần hay đãi ngộ đều lên một nấc thang, khi đó mới có thể quyết định xem có nên dọn ra ngoài hay không. Tùng cũng không suy nghĩ nhiều, nằm vật ra giường ngủ say như chết. Hôm nay quả thật là một ngày vô cung mệt mỏi, dù có thiên phú “Thân Thể Sắt Thép”, Tùng cũng có chút ăn không tiêu. Nó dự đoán trạng thái này kéo dài ít nhất hết ngày hôm sau, nên Tùng cũng không quá lo lắng về việc thức giấc rèn luyện như bình thường. Dù sau thì chiều ngày mai, nó và Pele cũng có hẹn với Eliseu, với tư cách tiệc trả nợ cho việc vô duyên dứt điểm của mình trong trận đấu trước.
Trong lúc nhân vật chính của chúng ta đang say giấc nồng, thì ở Porto, thủ phủ thứ hai ở Bồ Đào Nha, Mendes vừa lắng nghe báo cáo của Manuel về màn thể hiện của Tùng trong trận đấu vừa qua, vừa nhàn nhã rót cà phê cho chiến hữu của mình. Sau khi dứt hết cua chuyện với vẻ mặt dường như vẫn còn chưa thỏa mãn, Mendes vừa cười vừa nói với Manuel :”Theo diễn tả vừa nãy của ông, cứ như tôi đang xem một trận bóng ở giải ngoại hạng Anh, chứ không phải giải hạng nhất Bồ Đào Nha nữa rồi, có cần phải khoa trương như vậy không?”
Manuel liếc xéo Mendes, vừa cười vừa nói :”Biết ngay là ông không tin tưởng mà. Phải chi ông có mặt ngay ở sân lúc ấy thì mới có thể cảm nhận được. Băng ghi hình tôi đã chuẩn bị cho ông rồi, có cần thiết thì cứ kiểm chứng lại. Tôi nói cho ông biết, cứ đà này, chắc chắn ông sẽ nhận điện thoại hỏi thăm về Tùng mỏi tay cho mà xem”
vừa dứt lời, chuông điện thoại cá nhân cua Mendes đột ngột reo vang. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cười khổ một tiếng. Mendes liếc nhìn số điện thoại. Là một người quen, ông ra y bảo Manuel im lặng, hắng giọng nói :”Xin chào, ngọn gió nào đưa ông đến với tôi vậy, Franco?”
“Không có gì không thể gọi cho ông sao, Mendés, chúng ta đâu có xa cách nhau đến vậy”, đầu dây bên kia, Soares Franco, giám đốc kĩ thuật của Sporting Lisbon cười sang sảng nói. Cứ nghe theo ngữ khí của ông, có lẽ không ai biết rằng đầu mùa giải, Franco và Mendes đã đàm phán với nhau đỏ mặt tía tai vì vấn đề hợp đồng của Nani, giờ lại vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Manuel ngồi kế bên, quăng cho Mendes một cái nhìn khinh bỉ, thuận tiện nhấp một tí nước lọc. Vì để cho Mendes nắm bắt nhanh nhất biểu hiện của Tùng, ngay sau khi trận đấu kết thúc, ông đã tức tốc phi nước đại về công ty, thậm chí khi báo cáo xong còn chưa có lấy một ngụm nước.
Mendes hoàn toàn không để ý đến Manuel. Vô sự hiến ân cần, không là loại gian manh thì cũng là phường trộm cắp, lão già Franco này hận không thể cho ông một đấm, nói gì đến tình với nghĩa. Ông bình tĩnh nói :”Có việc gì ông cứ nói đi, tôi sẵn sàng lắng nghe đây”
Franco hơi sững lại, nhưng rồi lại tiếp tục nói :”Nghe nói, ông có một đối tác mới khá tiềm năng. Sao, có ý tưởng nào muốn chia sẻ với tôi không. Ông biết đấy, nói về đào tạo trẻ, cả Bồ Đào Nha này không ai qua được chúng tôi cả”
Mendes liếc nhìn Manuel, nói thầm lão già này miệng linh nghiệm thật, vừa mới nói xong thì đã tới rồi. Ông cười nói :”Ai chẳng biết điều ấy, nhưng thân chủ tôi hiện tại đang sống rất vui vẻ ở Belenenses. Nếu ông muốn, có thể liên hệ Carlos mà hỏi giá. Lão già kia hiện đang khá đau đầu về tài chính của câu lạc bộ, có thể ưu đãi cho ông một số đấy”
Franco hơi chần chừ, tâm lý thầm mắng tên gian xảo này. Nếu như thuận lợi liên hệ bên phía Belenenses như vậy, ông đã chẳng phải gọi điện như thế này rồi. Nói thêm vài lời khách sáo, Franco tức tốc cúp điện thoại, chuẩn bị cho hệ thống tuyển trạch viên mật thiết chú ý đến cầu thủ trẻ này.
Mendes cất điện thoại, tâm lý vui vẻ thầm nghĩ: có lẽ, phải một lần nữa định vị lại cậu nhóc này rồi. Đúng là kinh hỉ có mặt khắp mọi nơi, không ngờ Tùng mới chỉ ra mắt hai trận chuyên nghiệp, thì đã có câu lạc bộ lớn chú ý đến rồi. Có lẽ, có thể cắn trên vai của lão già Carlos thêm một ít nữa. Dù sao, 500 Euro một tuần vẫn là quá ít.
Kế tiếp, Mendes lại lần lượt nhận được điện thoại của Acacio Valentim của Porto và Filipe Vieira của Benfica. Tất cả đều đánh chủ ý đến Tùng. Mặc dù chỉ là sơ bộ thăm dò, nhưng cũng rõ ràng họ đều có sự quan tâm nhất định với cậu nhóc này. Có thể nghĩ đến, những trận cầu tiếp theo của Belenenses B sẽ tràn ngập lực lượng tuyển trạch viên đến quan sát và theo dõi.
Cũng giống như Mendes, Carlos cũng đang lâm vào sự hài lòng phiền muộn. Từ lúc kết thúc trận đấu giữa Belenenses B và FC Penafiel, Carlos nhận không dưới 10 cuộc điện thoại hỏi thăm về số 30 thiên tài của mình. Mặc dù Carlos đã quả quyết rằng Tung Nguyen là hàng không bán, nhưng có vẻ là không có bất kì ai tin tưởng lý do thoái thác của ông. Quả thực, đối với một đội bóng nhỏ như Belenenses, thì không hề có bất cứ cầu thủ nào là hàng không bán cả. Thế nhưng, ông cũng chắc chắn không để Tùng rời khỏi đội bóng một cách dễ dàng như vậy. Dù sao hiện tại, giá trị của Tùng cũng không hề cao, không đủ để Carlos có thể nhẹ tay thả lỏng. Thế nhưng, chỉ cần vào mùa giải sau, cậu ấy có thể thể hiện tốt trên sàn đấu giải ngoại hạng, thì ngay lập tức giá trị của cậu ấy sẽ tiêu thăng lên một con số không tưởng.
Kết thúc cuộc gọi với giám đốc kỹ thuật của Boavista Loureiro, Carlos xoa xoa mồ hôi trên trán, gương mặt mười phần xoắn xuýt. Một mặt ông vô cùng cao hứng vì sự nóng nảy của Tùng, nhưng một phần lại khá là lo lắng. Ông ngay lập tức nhấc máy gọi cho Mendes
"Tôi cũng đang muốn tìm ông đây, Carlos. Có lẽ, chúng ta nên đàm phán lại về hợp đồng của Tùng, tôi nghĩ con số 500 Euro mỗi tuần hiện tại không còn phù hợp nữa", giọng Mendes vang lên trong tai nghe. Carlos có dự cảm, lần này mình phải xuất huyết nhiều rồi!
Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc
Thế nhưng, Pacheco ở phía bên kia vô cùng khó coi nhìn về phía Rui Bento. Ông quá rõ ràng ý đồ của lão già này, thừa dịp mọi người chưa chú ý, cố gắng nhắc nhở các đội bóng khác về vị trí hạch tâm của Tùng, để những trận đấu sau, mọi người đều có thời gian chuẩn bị trước, chứ không bị động chịu đòn như FC Penafiel hôm nay. Điều này sẽ khiến việc triển khai lối chơi của Belenenses B trở nên khó khăn hơn. Đúng là lão cáo già, Pacheco nghĩ đến.
Đương nhiên, nếu đã biết được dụng ý khó dò của Rui Bento, Pacheco cũng không còn che lấp gì nữa, khẳng khái khẳng định Tung Nguyen chính là vị trí then chốt cho thắng lợi ngày hôm nay của Belenenses B, đồng thời hào hùng tuyên bố, Belenenses B sẽ trở thành một thế lực mà bất kì ai gặp phải cũng sẽ dè chừng.
Tuyên ngôn chắc nịch của Pacheco ngay lập tức bị đám kí giả ghi nhận lại, không bỏ sót chút nào. Ít nhất hôm nay cũng có một tin tức hơi nặng kí, đủ để làm một chuyên đề nhỏ, rất nhiều kí giả nghĩ vậy.
Trở lại phòng thay đồ, Pacheco ráo riết thông báo lịch tập luyện tiếp theo, sau đó xua đuổi đám học trò về nghỉ ngơi, còn mình thì tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu giải pháp mới cho chiến thuật, nhằm khắc chế sự nhắm vào của các đội bóng khác đối với vị trí của Tùng.
Tùng và đám cầu thủ quay về lại kí túc xá. Bản thân Tùng cũng suy nghĩ mình có nên ra ở riêng hay không, vừa riêng tư, vừa có thể bảo mật được một số bí ẩn của mình. Nhưng nhìn lại thằng bạn cùng phòng của mình luôn trưng ra bộ mặt tội nghiệp mỗi khi nghe nó nói phải dọn ra ở ngoài, Tùng lại không đành long. Thôi vậy, chờ đến mùa sau, thể nào nó và Pele cũng lên được đội 1, khi đó lương tuần hay đãi ngộ đều lên một nấc thang, khi đó mới có thể quyết định xem có nên dọn ra ngoài hay không. Tùng cũng không suy nghĩ nhiều, nằm vật ra giường ngủ say như chết. Hôm nay quả thật là một ngày vô cung mệt mỏi, dù có thiên phú “Thân Thể Sắt Thép”, Tùng cũng có chút ăn không tiêu. Nó dự đoán trạng thái này kéo dài ít nhất hết ngày hôm sau, nên Tùng cũng không quá lo lắng về việc thức giấc rèn luyện như bình thường. Dù sau thì chiều ngày mai, nó và Pele cũng có hẹn với Eliseu, với tư cách tiệc trả nợ cho việc vô duyên dứt điểm của mình trong trận đấu trước.
Trong lúc nhân vật chính của chúng ta đang say giấc nồng, thì ở Porto, thủ phủ thứ hai ở Bồ Đào Nha, Mendes vừa lắng nghe báo cáo của Manuel về màn thể hiện của Tùng trong trận đấu vừa qua, vừa nhàn nhã rót cà phê cho chiến hữu của mình. Sau khi dứt hết cua chuyện với vẻ mặt dường như vẫn còn chưa thỏa mãn, Mendes vừa cười vừa nói với Manuel :”Theo diễn tả vừa nãy của ông, cứ như tôi đang xem một trận bóng ở giải ngoại hạng Anh, chứ không phải giải hạng nhất Bồ Đào Nha nữa rồi, có cần phải khoa trương như vậy không?”
Manuel liếc xéo Mendes, vừa cười vừa nói :”Biết ngay là ông không tin tưởng mà. Phải chi ông có mặt ngay ở sân lúc ấy thì mới có thể cảm nhận được. Băng ghi hình tôi đã chuẩn bị cho ông rồi, có cần thiết thì cứ kiểm chứng lại. Tôi nói cho ông biết, cứ đà này, chắc chắn ông sẽ nhận điện thoại hỏi thăm về Tùng mỏi tay cho mà xem”
vừa dứt lời, chuông điện thoại cá nhân cua Mendes đột ngột reo vang. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cười khổ một tiếng. Mendes liếc nhìn số điện thoại. Là một người quen, ông ra y bảo Manuel im lặng, hắng giọng nói :”Xin chào, ngọn gió nào đưa ông đến với tôi vậy, Franco?”
“Không có gì không thể gọi cho ông sao, Mendés, chúng ta đâu có xa cách nhau đến vậy”, đầu dây bên kia, Soares Franco, giám đốc kĩ thuật của Sporting Lisbon cười sang sảng nói. Cứ nghe theo ngữ khí của ông, có lẽ không ai biết rằng đầu mùa giải, Franco và Mendes đã đàm phán với nhau đỏ mặt tía tai vì vấn đề hợp đồng của Nani, giờ lại vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Manuel ngồi kế bên, quăng cho Mendes một cái nhìn khinh bỉ, thuận tiện nhấp một tí nước lọc. Vì để cho Mendes nắm bắt nhanh nhất biểu hiện của Tùng, ngay sau khi trận đấu kết thúc, ông đã tức tốc phi nước đại về công ty, thậm chí khi báo cáo xong còn chưa có lấy một ngụm nước.
Mendes hoàn toàn không để ý đến Manuel. Vô sự hiến ân cần, không là loại gian manh thì cũng là phường trộm cắp, lão già Franco này hận không thể cho ông một đấm, nói gì đến tình với nghĩa. Ông bình tĩnh nói :”Có việc gì ông cứ nói đi, tôi sẵn sàng lắng nghe đây”
Franco hơi sững lại, nhưng rồi lại tiếp tục nói :”Nghe nói, ông có một đối tác mới khá tiềm năng. Sao, có ý tưởng nào muốn chia sẻ với tôi không. Ông biết đấy, nói về đào tạo trẻ, cả Bồ Đào Nha này không ai qua được chúng tôi cả”
Mendes liếc nhìn Manuel, nói thầm lão già này miệng linh nghiệm thật, vừa mới nói xong thì đã tới rồi. Ông cười nói :”Ai chẳng biết điều ấy, nhưng thân chủ tôi hiện tại đang sống rất vui vẻ ở Belenenses. Nếu ông muốn, có thể liên hệ Carlos mà hỏi giá. Lão già kia hiện đang khá đau đầu về tài chính của câu lạc bộ, có thể ưu đãi cho ông một số đấy”
Franco hơi chần chừ, tâm lý thầm mắng tên gian xảo này. Nếu như thuận lợi liên hệ bên phía Belenenses như vậy, ông đã chẳng phải gọi điện như thế này rồi. Nói thêm vài lời khách sáo, Franco tức tốc cúp điện thoại, chuẩn bị cho hệ thống tuyển trạch viên mật thiết chú ý đến cầu thủ trẻ này.
Mendes cất điện thoại, tâm lý vui vẻ thầm nghĩ: có lẽ, phải một lần nữa định vị lại cậu nhóc này rồi. Đúng là kinh hỉ có mặt khắp mọi nơi, không ngờ Tùng mới chỉ ra mắt hai trận chuyên nghiệp, thì đã có câu lạc bộ lớn chú ý đến rồi. Có lẽ, có thể cắn trên vai của lão già Carlos thêm một ít nữa. Dù sao, 500 Euro một tuần vẫn là quá ít.
Kế tiếp, Mendes lại lần lượt nhận được điện thoại của Acacio Valentim của Porto và Filipe Vieira của Benfica. Tất cả đều đánh chủ ý đến Tùng. Mặc dù chỉ là sơ bộ thăm dò, nhưng cũng rõ ràng họ đều có sự quan tâm nhất định với cậu nhóc này. Có thể nghĩ đến, những trận cầu tiếp theo của Belenenses B sẽ tràn ngập lực lượng tuyển trạch viên đến quan sát và theo dõi.
Cũng giống như Mendes, Carlos cũng đang lâm vào sự hài lòng phiền muộn. Từ lúc kết thúc trận đấu giữa Belenenses B và FC Penafiel, Carlos nhận không dưới 10 cuộc điện thoại hỏi thăm về số 30 thiên tài của mình. Mặc dù Carlos đã quả quyết rằng Tung Nguyen là hàng không bán, nhưng có vẻ là không có bất kì ai tin tưởng lý do thoái thác của ông. Quả thực, đối với một đội bóng nhỏ như Belenenses, thì không hề có bất cứ cầu thủ nào là hàng không bán cả. Thế nhưng, ông cũng chắc chắn không để Tùng rời khỏi đội bóng một cách dễ dàng như vậy. Dù sao hiện tại, giá trị của Tùng cũng không hề cao, không đủ để Carlos có thể nhẹ tay thả lỏng. Thế nhưng, chỉ cần vào mùa giải sau, cậu ấy có thể thể hiện tốt trên sàn đấu giải ngoại hạng, thì ngay lập tức giá trị của cậu ấy sẽ tiêu thăng lên một con số không tưởng.
Kết thúc cuộc gọi với giám đốc kỹ thuật của Boavista Loureiro, Carlos xoa xoa mồ hôi trên trán, gương mặt mười phần xoắn xuýt. Một mặt ông vô cùng cao hứng vì sự nóng nảy của Tùng, nhưng một phần lại khá là lo lắng. Ông ngay lập tức nhấc máy gọi cho Mendes
"Tôi cũng đang muốn tìm ông đây, Carlos. Có lẽ, chúng ta nên đàm phán lại về hợp đồng của Tùng, tôi nghĩ con số 500 Euro mỗi tuần hiện tại không còn phù hợp nữa", giọng Mendes vang lên trong tai nghe. Carlos có dự cảm, lần này mình phải xuất huyết nhiều rồi!
Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc