Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 105: Chạy Chết Đối Thủ Là Có Thật


“Các cậu đá đấm kiểu gì thế, toàn là một lũ ngốc, một lũ đần chỉ biết chạy theo quả bóng. Phòng thủ khu vực đâu, tiến công hai cánh đâu. Những gì tôi chỉ dạy các cậu đã cho vào thùng rác hết rồi hay sao. Hay là đầu óc ngu si của các cậu không tiếp thu nổi những gì tôi nói. Cả đám bị một thằng nhóc 16 tuổi quần xây xẩm mặt mày, các cậu nghĩ các cậu còn đủ tư cách để đá bóng chuyên nghiệp nữa hay không?”

Trong phòng thay đồ của FC Penafiel tràn ngập tiếng mắng chửi của Rui Bento, thậm chí còn vang vọng luôn cả trên hành lang đi vào phòng thay đồ, đủ hiểu được sự phẫn nộ của ông đối với biểu hiện của các cầu thủ FC Penafiel trong 45 phút thi đấu đầu tiên là như thế nào. Bởi nếu thua trận này, chuỗi 11 trận bất bại của FC Penafiel sẽ bị cắt đứt, đồng thời còn vô cùng ảnh hưởng đến sĩ khí của toàn đội, giống như một chiếc lò xo bị ép về quá mức, đến khi bật lại sẽ gây nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến chiếc ghế huấn luyện viên hiện tại của Rui Bento.

Tiếp đến, ông giận dữ quay sang nhìn Aimeida và Pedro, hai người như bị trúng định thân thuật, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt. Ông quát lớn :”Hiệp 2, hai người phải theo sát tên nhóc kia, một phút cũng không được rời mắt. Phải triệt để đông cứng cậu ta lại, thậm chí có phải ăn thẻ cũng không để cậu ta thoát ra được, rõ chưa?”, mặt ông tràn đầy sát khí, ánh mắt gắt gao nhìn hai đứa học trò của mình. Chỉ cần một câu trả lời không hợp ý, tựa như ông lúc nào cũng có thể xông lại để bóp cổ ngay đứa nào dám trái ý của ông.

Hai đứa gật đầu như giã tỏi, tâm lý nặng nề thở ra một hơi. Cũng may là huấn luyện viên không xuống tay hung ác, nếu không, chỉ với hai sai lầm dẫn đến bàn thắng lúc nãy cũng đủ để Aimeida và Pedro uống một bầu rượu đắng rồi.

Tiếp đến, ông tiếp tục căn dặn đám cầm thủ FC Penafiel tích cực chạy chỗ và bức đoạt một cách hung ác, nhằm giảm thiểu sức ảnh hưởng của chiến thuật mà Belenenses B đang áp dụng, đồng thời triệt để phát huy khả năng phản công nhanh. Đám cầu thủ FC Penafiel giống như được tiếp thêm sức mạnh, ngao ngao kêu gào, tràn đầy tự tin chuẩn bị ăn thua đủ với Belenenses, hòng đoạt lại 2 bàn thua vô cùng nhục nhã lúc trước.

Trái ngược với không khí căng thẳng của FC Penafiel, tâm trạng của các cầu thủ Belenenses vô cùng thoải mái. Chỉ riêng Carlitos hơi buồn bực một chút, nhưng cũng được Eliseu an ủi, cam đoan sẽ chuyền bóng cho hắn khi thích hợp, giống như bàn thắng thứ hai, làm cho Carlitos vui vẻ ra mặt. Tùng cũng bồi tiếp một câu :”Sang hiệp 2, đối thủ chắc chắn sẽ gia tăng phòng ngự tôi, do đó khoảng trống sẽ xuất hiện nhiều hơn. Chỉ cần anh có thể chạy đến đúng vị trí, tôi sẽ chuyền bóng cho anh”, làm cho Carlitos hớn hở ra mặt, tưởng tượng những bàn thắng ồ ạt kéo đến, làm cho hắn ta vui đến phát khóc, ánh mắt trông đợi hướng đến.

Đám cầu thủ phòng ngự gồm Mano, Sousa, Gaspar và Brandao liếc nhìn nhau, cười trộm trong bụng. Ai mà chẳng biết, hiện tại trên hàng tiền đạo chỉ có mỗi Carlitos là đứng ở vị trí trung phong, bất cứ ánh mắt của hậu vệ nào cũng sẽ đều tập trung vào cậu ta. Chạy được đến vị trí khoảng trống? Nói nghe thì dễ lắm, chỉ cần nhìn biểu hiện của Carlitos ở 20 phút cuối hiệp một là hiểu rồi. Có lẽ, Tùng chỉ dùng Carlitos để làm mồi nhử thu hút sự chú ý của đám đông, sau đó lợi dụng hai cánh của Eliseu và Pele để đột phá. Uổng công cho tên kia đã 30 tuổi đầu rồi còn bị con nít dụ dỗ, thật đúng là…. Cả đám xấu bụng nghĩ đến, sau đó liếc nhìn Tùng, cảm khái ra mặt. Hôm nay thật đúng là mở mang tầm mắt, không còn chịu trách nhiệm chính cho việc phòng ngự nhờ có hai cái máy quét là Moura và Djurdjevic. Moura còn đỡ, vẫn còn tham dự vào việc chuyền bóng, nhưng riêng Djurdjevic là đá như một tiền vệ phòng ngự thực thụ, không hề dâng cao mà chịu mọi việc lặt vặt phía sau Tùng, giải phóng pháo đài cho toàn đội. Chỉ tiếc hàng tấn công quá vô duyên, nếu không, chúng ta đã có thể có thêm vài bàn thắng nữa rồi.

Djurdjevic cũng vô cùng biệt khuất, nhưng lại không thể không bội phục thực lực của Tùng. Khi được hoàn toàn giải phóng, cậu ta đơn giản giống như một đài máy bắn bóng tinh vi, có thể không có góc chết chuyền bóng đến mọi nơi, hiệu suất và độ chính xác lại cao một cách đáng sợ. Thật may mắn làm đồng đội với cậu ta, nếu như là đối thủ, đây quả là một tên đáng sợ, Djurdjevic thầm nghĩ.

“Sau thời gian nghỉ ngơi, hai đội lại tiếp tục vào sân với hiệp 2 hứa hẹn còn khốc liệt hơn, kịch tính hơn nữa, khi FC Penafiel không thể nào chịu chấm dứt chuỗi thắng của mình một cách uất ức như vậy, còn Belenenses của chúng ta đương nhiên sẽ muốn có một chiến thắng thuyết phục”, giọng nói của Miguel Quaresma vang lên trên khắp khán đài, từng tiếng reo hò vang vọng ở các hàng ghế, đón chào các cầu thủ trở lại sân bóng.

FC Penafiel có lẽ đã vượt qua được bóng ma tâm lý mà Tùng và các đồng đội đã gây ra trong hiệp 1, để đến với hiệp 2, với một tinh thần vô cùng khác biệt, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

Nhìn thấy đám cầu thủ FC Penafiel có vẻ khác lạ, Aurelio bắt đầu nghiêm túc, hô lớn các đồng đội lại, thay nhau chuyền tai thông tin, chú ý không để đối phương đánh phủ đầu, đồng thời tránh thụ thương khi tranh chấp.

Hiệp 2 nhanh chóng được bắt đầu.

Trái ngược với hiệp 1, hiệp 2, FC Penafiel nhanh chóng nhập cuộc một cách chủ động, hai bên thi nhau liên tiếp tranh đoạt bóng ở khu vực giữa sân, Moura và Djurdjevic vô cùng vất vả ngăn chặn những đợt đi bóng nhanh lên cho Chagas và Clayton. Bù lại, Vinicius và Berville bên phía FC Penafiel cũng khổ sở không kém với những đường chuyền vượt tuyến của Tùng dành cho Pele và Eliseu.

Ở ngoài sân, sắc mặt của Rui Bento càng lúc càng khó coi. Ông nhìn chằm chằm số 30 bên phía Belenenses, nội tâm rung động cực kì. Tổng thời gian thi đấu hiên tại đã qua 60 phút, mà thằng nhóc này vẫn chạy một cách vô cùng nhiệt tình, hầu như không hề bắt gặp được một chút mệt mỏi nào trên gương mặt non nớt ấy. Nhìn lại, Aimeida hầu như đã lung lay sắp ngã, trong khi Pedro thì cũng không hề tốt lành gì, gương mặt đầy mồ hôi, ánh mắt từ từ mờ dần. Rõ ràng, thể lực của hai người không bắt kịp được với tốc độ trận đấu.

Aimeida cảm giác như lá phổi của mình sắp teo lại chỉ còn bằng một lá bài, mà còn là lá Joker. Gương mặt chú hề cười nhạo giống như chế giễu sự bất lực của hắn trước một thằng nhóc 16 tuổi. Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng ở phút thứ 65, hắn cũng không thể nào chịu nổi, ngã vật ra sàn, mắt nhìn lên trời hoài nghi nhân sinh.

Rui Bento không kịp suy nghĩ, báo cho đội y tế vào xem xét, đồng thời ra hiệu cho Vallar làm nóng người, một sự thay người bất đắc dĩ không ai mong muốn.

Eliseu gương mặt quái dị đi lại gần Tùng, cười khúc khích nói :”Cảm giác chạy chết giữa trận của đối phương là như thế nào vậy Tung?”

Tùng cười cười nói :”Vô cùng tốt, có lẽ chúng ta có thể nới rộng thêm khoảng cách rồi”

Carlitos cũng lân la lại gần, khi nghe đến đó, gương mặt vui vẻ, giơ tay tán thành, đồng thời xoa xoa tay, biểu hiện lấy lòng :”Tôi chỉ cần 1 bàn nữa là có Hattrick rồi, lần gần nhất có Hattrick đã cách đây nửa năm, cậu giúp dùm tôi nhé!!!”, đồng thời bày ra một bộ tư thế lấy lòng hết sức có thể

Bên cạnh, Pele và Eliseu đồng loạt giơ ngón giữa, tâm trạng vô cùng khinh bỉ. Đúng là quá mất mặt mà, vì bàn thắng có thể bán đi lương tâm của mình sao. Eliseu biểu thị mình hoàn toàn có thể, đồng thời lấy lòng nói tiếp :”Cũng đã lâu rồi cậu chưa chuyền bóng cho tôi ghi bàn, lần này có cơ hội phải nhớ đến tôi đấy”

Carlitos khinh bỉ nhìn Eliseu, nói lớn :”Không biết ai vừa bỏ lỡ 2 cú ăn bàn dễ như ăn cháo kia nữa. Nếu đổi là tôi, hiện giờ đám nhóc đối thủ đã kêu cha gọi mẹ rồi”

Eliseu hầm hầm nhìn Carlitos, gương mặt tức giận, sau đó quay sang Tùng nói với giọng kiên quyết :”Nếu lần sau tôi không thể sút vào, tôi sẽ bỏ tiền túi dắt cậu đi nhà hàng hải sản lớn nhất Lisbon thưởng thức, ok không?”

Tùng và Pele trợn mắt ngoác mồm nhìn hai tên dở hơi này, vui vẻ cười ra tiếng. Tùng lắc lắc đầu nói :”Không có gì, chỉ cần bất kì ai ở trong khoảng trống, tôi cũng sẽ chuyền bóng, phần còn lại thuộc về mọi người thôi”. Nói xong, cậu bỏ đi, để lại Eliseu và Carlitos liếc nhau nhìn, nhanh chân chạy lại vị trí.

Trận đấu nhanh chóng được tiếp tục. Tiền vệ thay thế Vallar vẫn tiếp tục kèm sát Tùng, đảm bảo không cho cậu có bất cứ khe hở nào để vượt qua. Thế nhưng, cậu ta không phải là Aimeida, miễn cưỡng còn có thể theo được bước chân của Tùng. Đối với người mới này, Tùng cũng không hề khinh thường, nhưng cũng không để ở trong lòng quá nhiều.


Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?