Ngoan, Hôn Anh
Chương 45
Editor: Hà
Chương 45:
Xuống khỏi đu quay, Tần Hi hỏi cô: “Có đói bụng không? Đi ăn sáng nhé.”
Nhắc đến bữa sáng, Sơ Nịnh mới nói: “Chẳng phải mẹ của Đậu Đậu bán đồ ăn sáng sao? Hồi trước có nói đến ủng hộ chị ấy mà tụi mình vẫn chưa đi, hiếm khi mình ra ngoài vào sáng sớm như hôm nay, hay là đến đó đi.”
Trước đây Liễu Phương từng cho địa chỉ của quán, hai người rời khỏi hẻm Vụ Hoa lái xe đến quán của Liễu Phương.
Quán đồ ăn sáng nằm trong một con hẻm nhộn nhịp, buôn bán rất đắt hàng, không thấy Liễu Phương cùng Đậu Đậu, người phục vụ dẫn họ ngồi vào bàn.
撒花姑娘mà tui không hiểu nghĩa search ko ra luôn huhu.
Cô nhìn ra phía sau một lúc, thở phào một cái, nói qua loa với Sơ Nịnh: “Cảm ơn.”
Sơ Nịnh nhìn gương chiếu hậu, thấy không có gì bất thường mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Nhiễm bực bội nói: “Gặp một tên bám đuôi, tự nhiên nhào ra ôm tôi, biến thái.”
Ngôi sao màn bạc gặp mấy chuyện này cũng không lạ lùng gì, Sơ Nịnh vẫn nhắc nhở một câu: “Sắp tối rồi, lần sau đừng ra ngoài vào giờ này.”
Kiều Nhuộm không trả lời.
Thường thì cô sẽ không ra ngoài một mình, vừa nãy cãi nhau với Trì Qúy, vì giận dỗi nên mới chạy đi ai ngờ lại gặp phải biến thái.
Kiều Nhiễm tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn sang Sơ Nịnh: “Cô vậy mà giúp tôi, nay mặt trời mọc hướng tây à?”
Sơ Nịnh bĩnh tĩnh trả lời: “Chuyện lần trước ở phòng trang điểm cô cũng đã giúp tôi.”
“Tôi nào có giúp cô.”
Kiều Nhiễm ngửa cổ ra sau: “Do tên Bạc Đình quá lắm mồm, làm phiền tôi, cô không cần dát vàng lên mặt mình đâu.”
Sơ Nịnh không muốn đôi co với cô, lại nhìn ra phía sau: “Tên biến thái kia đi rồi, tôi tìm một chỗ thả cô xuống?”
Kiều Nhiễm nhớ lại cảnh tên điên kia lao ra mà rùng mình, mím môi im lặng một hồi rồi mở miệng: “Gíup người phải giúp cho trót, đưa tôi về nhà đi.”
Sơ Nịnh: “…”
___
Phòng khách ở tầng trệt của Kiều gia, Tần Hi đã đến, ngồi trước mặt Kiều Bang Quốc và Kiều thái thái, trình bày rõ ý kiến của mình.
Sắc mặt của bà Kiều và Kiều Bang Quốc đều nặng nề.
Kiều Kế Hằng nghịch cái điều kiểu trên tay, trên môi là nụ cười như có như không, nói đỡ: “Ba, nếu Tần Hi đã không đồng ý thì dưa hái xanh không ngọt, hay mình dẹp chuyện thông gia đi, cậu ta có người yêu rồi chúng ta cũng đâu thể chia rẻ uyên ương, phải không?”
Kiều Bang Quốc im lặng một lúc, nhìn sang Tần Hi: “Con tuổi trẻ tài cao, hồi trước lúc ba con đề nghị thông gia chú cũng thấy vừa ý mới gật đầu. Nhưng nếu con đã không muốn thì con gái nhà họ Kiều cũng có người thích, không cần cứ phải là con. Bây giờ đã nói rõ hết rồi thì mình không bàn chuyện thông gia nữa, cứ vậy mà cho qua đi, con gái chú cũng không có quan hệ gì với con nữa.”
Đang lúc nói chuyện thì bên ngoài truyền tới tiếng hai cô gái đang tranh cãi.
“Cô đưa tôi về tới tận cửa rồi lại không chịu vào, ba mà biết lại bảo tôi ăn hiếp cô, tôi không muốn gánh cái tội này, cô tự đi vào nói với ba một tiếng không phải là tôi đuổi cô đi.”
“Ba đang trong phòng, tôi mà đi ông ấy cũng không biết, làm sao mà buộc tội cô được hả? Tôi cũng đâu nói cô đuổi tôi.”
“Ba không thấy bộ người giúp việc cũng không thấy à? Quản gia không thấy à? Làm sao cô biết được có ai truyền lời cho ba hay không, ông ấy bất công như nào không lẽ cô không rõ? Cứ cái sai là để tôi gánh hết. Sơ Nịnh tôi nói cho cô biết, đừng hòng hại tôi.
“Tôi sao mà hại cô? Rõ ràng tôi có lòng tốt đưa cô về, cô nói chuyện có lý xíu được không?”
Trong lúc cãi qua cãi lại Sơ Nịnh đã bị Kiều Nhiễm kéo đến trước cửa phòng.
Trong phòng vang lên tiếng của Kiều Bang Quốc: “Hai đứa các con cãi nhau cái gì? Vừa về một cái đã ồn ào, trong nhà đang có khách, hai đứa cãi gì mà cãi. Vào hết đây đi.”
Nghe thấy hai chữ “có khách” cả hai ngạc nhiên mất một lúc.
Kiều Nhiễm buông tay Sơ Nịnh ra, làm như không có gì nói: “Giờ ba biết cô về rồi, cô không đổ lỗi cho tôi được nữa, vào hay không tùy cô.”
Cô nói xong thì bước vào trước.
Sơ Nịnh không nói gì chỉ nhìn vệt hồng trên cổ tay do bị lôi kéo, xoa xoa hai lần rồi bất đắc dĩ vào theo.
Chương 45:
Xuống khỏi đu quay, Tần Hi hỏi cô: “Có đói bụng không? Đi ăn sáng nhé.”
Nhắc đến bữa sáng, Sơ Nịnh mới nói: “Chẳng phải mẹ của Đậu Đậu bán đồ ăn sáng sao? Hồi trước có nói đến ủng hộ chị ấy mà tụi mình vẫn chưa đi, hiếm khi mình ra ngoài vào sáng sớm như hôm nay, hay là đến đó đi.”
Trước đây Liễu Phương từng cho địa chỉ của quán, hai người rời khỏi hẻm Vụ Hoa lái xe đến quán của Liễu Phương.
Quán đồ ăn sáng nằm trong một con hẻm nhộn nhịp, buôn bán rất đắt hàng, không thấy Liễu Phương cùng Đậu Đậu, người phục vụ dẫn họ ngồi vào bàn.
撒花姑娘mà tui không hiểu nghĩa search ko ra luôn huhu.
Cô nhìn ra phía sau một lúc, thở phào một cái, nói qua loa với Sơ Nịnh: “Cảm ơn.”
Sơ Nịnh nhìn gương chiếu hậu, thấy không có gì bất thường mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Nhiễm bực bội nói: “Gặp một tên bám đuôi, tự nhiên nhào ra ôm tôi, biến thái.”
Ngôi sao màn bạc gặp mấy chuyện này cũng không lạ lùng gì, Sơ Nịnh vẫn nhắc nhở một câu: “Sắp tối rồi, lần sau đừng ra ngoài vào giờ này.”
Kiều Nhuộm không trả lời.
Thường thì cô sẽ không ra ngoài một mình, vừa nãy cãi nhau với Trì Qúy, vì giận dỗi nên mới chạy đi ai ngờ lại gặp phải biến thái.
Kiều Nhiễm tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn sang Sơ Nịnh: “Cô vậy mà giúp tôi, nay mặt trời mọc hướng tây à?”
Sơ Nịnh bĩnh tĩnh trả lời: “Chuyện lần trước ở phòng trang điểm cô cũng đã giúp tôi.”
“Tôi nào có giúp cô.”
Kiều Nhiễm ngửa cổ ra sau: “Do tên Bạc Đình quá lắm mồm, làm phiền tôi, cô không cần dát vàng lên mặt mình đâu.”
Sơ Nịnh không muốn đôi co với cô, lại nhìn ra phía sau: “Tên biến thái kia đi rồi, tôi tìm một chỗ thả cô xuống?”
Kiều Nhiễm nhớ lại cảnh tên điên kia lao ra mà rùng mình, mím môi im lặng một hồi rồi mở miệng: “Gíup người phải giúp cho trót, đưa tôi về nhà đi.”
Sơ Nịnh: “…”
___
Phòng khách ở tầng trệt của Kiều gia, Tần Hi đã đến, ngồi trước mặt Kiều Bang Quốc và Kiều thái thái, trình bày rõ ý kiến của mình.
Sắc mặt của bà Kiều và Kiều Bang Quốc đều nặng nề.
Kiều Kế Hằng nghịch cái điều kiểu trên tay, trên môi là nụ cười như có như không, nói đỡ: “Ba, nếu Tần Hi đã không đồng ý thì dưa hái xanh không ngọt, hay mình dẹp chuyện thông gia đi, cậu ta có người yêu rồi chúng ta cũng đâu thể chia rẻ uyên ương, phải không?”
Kiều Bang Quốc im lặng một lúc, nhìn sang Tần Hi: “Con tuổi trẻ tài cao, hồi trước lúc ba con đề nghị thông gia chú cũng thấy vừa ý mới gật đầu. Nhưng nếu con đã không muốn thì con gái nhà họ Kiều cũng có người thích, không cần cứ phải là con. Bây giờ đã nói rõ hết rồi thì mình không bàn chuyện thông gia nữa, cứ vậy mà cho qua đi, con gái chú cũng không có quan hệ gì với con nữa.”
Đang lúc nói chuyện thì bên ngoài truyền tới tiếng hai cô gái đang tranh cãi.
“Cô đưa tôi về tới tận cửa rồi lại không chịu vào, ba mà biết lại bảo tôi ăn hiếp cô, tôi không muốn gánh cái tội này, cô tự đi vào nói với ba một tiếng không phải là tôi đuổi cô đi.”
“Ba đang trong phòng, tôi mà đi ông ấy cũng không biết, làm sao mà buộc tội cô được hả? Tôi cũng đâu nói cô đuổi tôi.”
“Ba không thấy bộ người giúp việc cũng không thấy à? Quản gia không thấy à? Làm sao cô biết được có ai truyền lời cho ba hay không, ông ấy bất công như nào không lẽ cô không rõ? Cứ cái sai là để tôi gánh hết. Sơ Nịnh tôi nói cho cô biết, đừng hòng hại tôi.
“Tôi sao mà hại cô? Rõ ràng tôi có lòng tốt đưa cô về, cô nói chuyện có lý xíu được không?”
Trong lúc cãi qua cãi lại Sơ Nịnh đã bị Kiều Nhiễm kéo đến trước cửa phòng.
Trong phòng vang lên tiếng của Kiều Bang Quốc: “Hai đứa các con cãi nhau cái gì? Vừa về một cái đã ồn ào, trong nhà đang có khách, hai đứa cãi gì mà cãi. Vào hết đây đi.”
Nghe thấy hai chữ “có khách” cả hai ngạc nhiên mất một lúc.
Kiều Nhiễm buông tay Sơ Nịnh ra, làm như không có gì nói: “Giờ ba biết cô về rồi, cô không đổ lỗi cho tôi được nữa, vào hay không tùy cô.”
Cô nói xong thì bước vào trước.
Sơ Nịnh không nói gì chỉ nhìn vệt hồng trên cổ tay do bị lôi kéo, xoa xoa hai lần rồi bất đắc dĩ vào theo.