Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu
Chương 21: 21
Editor: Endy.
Hôn hôn hôn, hôn cái đầu anh!
Nhưng An Sênh trốn không thoát, Phí Hiên cũng chỉ có thể âm thầm tức giận, bản thân anh cũng không thể lộn xộn vì đang bị thương.
Chịu đựng cơn đau, tìm nửa ngày mới nằm được tư thế thoải mái, miệng lẩm bẩm, “Hôn một chút…” còn quệt đôi môi ướt sũng đưa tới gần.
An Sênh thật sự muốn tát cho anh một cái, lại ma xui quỷ khiến nhớ đến nội dung tác phẩm, nếu lần nào thân mật, nữ chính đáp lại không đủ tích cực, Phí Hiên liền nghi thần nghi quỷ, nhất định muốn nữ chính phải chủ động mười lần, bằng không liền không ngừng được…
Thật là con mẹ nó mà! An Sênh thật sự muốn ngủ, không muốn cùng Phí Hiên dây dưa.
Nếu cô né tránh, không chừng tên ngốc Phí Hiên này sẽ thật sự ép buộc cô dây dưa tới sáng.
Cho nên cô chịu đựng, đè nén cảm xúc, không nhúc nhích tuỳ ý Phí Hiên.
Hôn một hồi lâu sau, anh mới cảm thấy mỹ mãn nằm xuống.
Đây gọi là hôn một chút sao?!
“Ách…” Phí Hiên trở về giường, ấp a ấp úng.
An Sênh có chút táo bạo lau miệng một cái.
Sau đó cô nhắm mắt lại, lúc sau, cảm giác trên môi còn quanh quẩn như có như không vị chanh… thật có chút dở khóc dở cười.
Chuyện gì đây chứ!
An Sênh không biết mình ngủ lúc nào, dù sao sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, không thấy bóng dáng Phí Hiên đâu, ngay cả cái giường hơi cũng biến mất không tăm tích.
An Sênh được hộ lý rửa mặt, lau người, ăn chút gì đó.
Đang nằm sấp chán muốn chết, cửa vang lên một tiếng động, sau đó một loạt tiếng bước chân quen thuộc truyền đến.
An Sênh trong lòng kinh hô---- mẹ ơi cứu con!
Nhưng mẹ An đang ở vùng ngoại thành nào có nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế của An Sênh.
Phí Hiên đi đến bên giường, ngồi đối diện An Sênh.
“Đêm qua tôi ngủ không đủ giấc…” Phí Hiên nhìn qua quả thật tiều tuỵ, “Đệm hơi thật sự không thoải mái.” Anh nhỏ giọng oán trách.
An Sênh nhịn không được oán giận anh, “Vậy anh liền trở về phòng mình mà ngủ!”
Phí Hiên nghe vậy liền cười rộ lên, nhưng không dám cười quá sâu, vì bác sĩ bảo nếu động đến vết thương lần nữa có khả năng sẽ để lại sẹo.
Cho nên tiếng cười phát ra không phải “hắc..hắc..hắc..”, mà là “xuyt…xuỵt…xuỵt…”
An Sênh: …rất tốt.
Thành công có ẩn ý.
Phí Hiên nở nụ cười trong chố lát, thò tay bắt lấy tay An Sênh, cúi đầu thưởng thức, đôi lúc còn kéo đến bên miệng hôn, thật lâu cũng không có nói chuyện.
Tới gần giữa trưa, ánh nắng chiếu qua tấm rèm, không kiêng nể gì rọi khắp cả phòng.
Mặc dù giường bệnh có tấm rèm che, nhưng vẫn lộ ra những tia nắng yếu ớt.
Phí Hiên nghịch không quá nồng đậm, cúi đầu hôn nhẹ đầu ngón tay An Sênh, ánh nắng xuyên qua bức màn, như mạ trên người anh một lớp hào quang.
An Sênh có điểm hoảng hốt không dám nhìn.
Nam chính cuối cùng vẫn là nam chính, hào quang không phải nói suông, muốn chọc mù mắt người khác.
Một lát sau, Phí Hiên ngẩng đầu bắt được ánh mắt của An Sênh, đại khái anh muốn cười một chút, nhưng ngoài miệng không nhúc nhích, sợ vết thương bị toét, chỉ nheo mắt lại.
An Sênh nhìn ánh mắt anh, nhớ lại những lời miêu tả về Phí Hiên, lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ cũng chẳng phải phù hợp…
Nhưng ý nghĩ vừa ló ra, Phí Hiên liền nhẹ giọng nói, “Đồng Tứ bị ba hắn giam lại, sẽ không trở lại.” trong mắt anh ý cười càng đậm, “Lần này…” không lột một lớp da của hắn thì cũng phải mất nửa cái mạng.
Chưa nói xong chuyện này, Phí Hiên liền nói sang chuyện khác, “Anh ta mời những hộ lý kia không chuyên nghiệp, tôi đã đổi thành hai người khác.”
An Sênh theo bản năng cuộn lại ngón tay, ba Đồng Tứ quả thật đối xử với hắn như bố dượng, muốn chỉnh anh ta, theo tính tình của ba anh ta cũng có thể nghĩ đến kết cục thảm thế nào…
“Anh không thích Đồng Tứ?” An Sênh kéo tay về, trong tay Phí Hiên không còn gì, nét cười cũng thu liễm.
Hai người đối diện trong chốc lát, Phí Hiên hỏi An Sênh, “Em đau lòng? Em với anh ta cùng nhau như thế nào? Em cùng anh ta…”
“Tôi cùng anh ta như thế nào cùng anh có quan hệ gì chứ?” An Sênh nói, “Chúng ta đã chia tay.”
“Tôi không đồng ý.” Phí Hiên tựa hồ biết An Sênh sẽ nói như vậy, không có rít gào không có rống la, thậm chí còn cố kỵ đến vết thương ở khoé miệng, chỉ lặp lại, “Tôi không đồng ý, tôi không đồng ý.”
Phí Hiên nói, tay gạt sợi tóc trên trán An Sênh, “Em còn nợ tôi 254 nghìn lẻ…30 đồng.
Tự em nói sẽ lấy thân trả nợ.”
An Sênh:…Tôi không nợ! Lời đó không phải tôi nói!
Nhưng đâu phải chỉ chuyện này, chuyện cô cứu Phí Hiên trận tai nạn xe kia, cả hai cô đều không thể giải thích rõ ràng, bởi vậy cô nhất thời nghẹn lời.
Ánh mắt Phí Hiên cong lên, “Bác sĩ nói em khôi phục đặc biệt tốt, hai ngày nữa có thể chuyển ra phòng theo dõi.
Tôi sẽ sắp xếp phòng bệnh hai người, đến lúc đó tôi sẽ học chăm sóc bệnh nhân một chút, chiếu cố em thật tốt?”
Môi An Sênh giật giật, không biết phải nói gì cho phải.
Nguyên thân nợ Phí Hiên, nếu Phí Hiên không cần coi như xong, nếu thật sự muốn, đối với An Sênh bây giờ mà nói đó chính là một núi tiền a…
Người khác xuyên qua đều có bàn tay vàng mở rộng, tiền lúc nào trở thành vấn đề chứ? Nhưng cô không phải người xuyên không chuyên nghiệp, muốn hoà nhập với thế giới này, hơn nữa còn không ảnh hưởng đến cốt truyện, An Sênh trừ có hệ thống bên ngoài thì cô không có bất cứ kỹ năng nào hay bàn tay vàng.
Cô chính là một nhân vật phụ điển hình.
Càng nghĩ càng nghẹn khuất, vì thế cô tức giận nói, “Anh chuẩn bị phòng bệnh hai người, bệnh viện này là nhà các anh mở ra hả?”
“Không phải nhà tôi mở.” Phí Hiên nói, “Nhưng viện trưởng là bạn của bác tôi.
Một phòng bệnh hai người vẫn là chuyện dễ dàng.”
An Sênh lại lần nữa nghẹn lời, trong lòng nói thầm Phí Hiên là nam chính…nam chính.
Nam chính có cái gì không làm được?
Không có!
Cô chấp nhận số mệnh không nói gì, Đồng Tứ đang bị phạt, hiện tại cô rơi vào tay giặc.
An Sênh quyết định, trước mắt cứ thành thành thật thật làm chim cút ngoan ngoãn, đồng thời tính kế đem tiền trả cho Phí Hiên.
Phí Hiên nhìn An Sênh đang xuất thần, cũng không nói gì thêm khiến người ta chán ghét.
Chỉ là an tĩnh ngồi đó, kéo tay An Sênh qua nghịch.
Phí Hiên ngồi một bữa trưa, trong lúc đó giúp An Sênh đi vệ sinh một lần, lau mặt cho cô.
Không biết Phí Hiên thu mua y tá như thế nào, mỗi lần tới y như rằng không thấy anh.
An Sênh thấy Phí Hiên ngồi lâu như vậy, sắc mặt có chút trắng bệch.
Hiện tại, anh cũng cần nghỉ ngơi, nhưng không biết bị nghiện cái gì, thế nào cũng phải tự tay làm mọi thứ cho cô.
Nhưng cô tuyệt đối không cảm động, thậm chí đáng ghét, đặc biệt đáng ghét.
Trong mắt An Sênh, anh bây giờ chính là chủ nợ, khoản tiền kia trong thời gian ngắn cô không thể trả, trừ khi bán thân mình.
Hơn ba giờ chiều, Phí Hiên ngồi trên ghế đã muốn non nửa ngày, cũng không nói chuyện nhiều.