Một Ngoan, Hai Mất Việc, Cho Em Chọn

Chương 69: Ngoại truyện (END)

Hôm ấy...

Ngày x tháng y năm z,

Phượng nở đỏ cả một góc trời, ánh nắng nhẹ chiếu qua phiến lá xanh, học sinh cuối cấp đứng dưới mái trường, nức nở nghẹn ngào.

Lễ bế giảng kết thúc trong nước mắt và những lời chúc tốt đẹp cho nhau.

Lớp 12A1, ai nấy bận rộn kí tặng nhau trên áo người kia, Hoài An cũng thế, cô mặc trên người chiếc áo dài trắng đầy rẫy chữ kí và bột màu của các bạn trong lớp.

Đang mở nắp bút kí cho Thái giám, bỗng thằng lỡ hơi nào đó hớt hải chạy vào hét toáng lên...

Hú! Lớp trưởng về, lớp trưởng về thăm lớp mình nè bọn bây ơi.

Lớp trưởng? Phong Mạc Tử? Người đi du học cuối năm lớp 11?

Cũng như bao bạn, An tò mò hóng hớt nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt cô, là cậu bạn quen thuộc có thân hình cao ráo, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Cậu bị bao vây bởi một lũ con gái và các thầy cô, dường như rất khó thoát ra, ừ phải rồi, bạn trai lí tưởng, học trò cưng của tất cả bọn họ về mà, sao không vui, không bu như kiến bu mỡ sao được.

An thở dài, cô không có dám đến tranh "thấy người sang bắt quàng làm họ" đâu, có lẽ cậu ta còn chẳng nhớ cô là ai nữa cơ.

Cô kí cho Thái xong, lại quay sang kí cho Thùy. Kí xong xuôi hết rồi, bọn con trai mới vui vẻ lôi một cây son mới toanh ra. Bọn nó bảo, hôn má lưu dấu son, thế mới nhớ nhau tới già. Cả lớp đồng ý hết thảy, nam hay nữ cũng đều phải tô son cả.

Vài bạn nam mạnh dạn tiến tới ngỏ lời muốn hôn má An. An nhìn xung quanh, mấy bạn nữ kia ai cũng đồng ý, chả nhẽ cô lại kiêu. Ừ thì An chỉ cho hôn trán, hôn tay, cô cũng hôn lại lên trán bọn họ.

Riêng tới Lân, tim An đập thình thịch, cậu ấy hôn má cô, hai tai cô lập tức đỏ ửng ngại ngùng. Cô vừa định nhún chân hôn lại, thì bỗng dưng có cái cảm giác lành lạnh sống lưng. Hình như ai đó đang nhìn cô chằm chặp, như muốn lột da xé xác cô ra ấy, An khẽ run vài cái, rốt cuộc chỉ hôn lên chóp mũi Lân.

Ba tiếng sau,

Sân trường tan dần, chỉ còn lác đác vài người. Lớp An về hết rồi, chỉ còn lại mình cô bị giáo viên giao việc kiểm tra sổ sách đến giờ chưa xong. An khóc không ra nước mắt, mọi hôm cô có nhờ đâu, sao chọn đúng ngày vậy chứ. Đang âm thầm oán trách thì có tiếng chân người bước vào. An ngẩng mặt lên nhìn thì ngạc nhiên hỏi:

Sao cậu chưa về?

Ở lại chờ cậu.

Á... ờ... đợi tui?

Ừ!

Phong Mạc Tử vừa nói vừa thản nhiên ngồi xuống bên cạnh con mắt kì dị của cô. Gió thổi từ cửa sổ man mát, làm cho cô thoải mái biết bao.

Bao giờ cậu lại đi du học?

Sáng mai

Nhanh vậy, mới về mà đã phải đi à?

An nhìn cậu đang lôi ra trong túi một cây son, thắc mắc hỏi

Gì vậy?

Son

Đương nhiên tui biết, nhưng để làm gì?

Lần này Mạc Tử không trả lời chỉ lẳng lặng nhìn cô, An nhìn đôi mắt trong veo mà lạnh lùng của cậu, khẽ chột dạ, rõ ràng cô chẳng làm gì, sao mà bản thân cứ có cái cảm giác dị dị kì kì. Thời gian lẳng lặng trôi đi, không gian yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng kim rơi, mãi cho tới lúc cô hít thở không thông cậu mới nhẹ nhàng trả lời.

Hôn cậu!

Hai chữ này thật dễ gây hiểu lầm nha...

Phong Mạc Tử, cậu đừng đùa, tui sợ đấy.

Tôi không đùa, cậu để nhiều nam sinh hôn như vậy, tại sao tôi không được. Phân biệt đối xử quá đấy!

Cái này... không giống...

Đều là hôn, có cái gì không giống.

An cho dù nói gì cũng không thể cãi lại Mạc Tử, vì quá mệt mỏi, cô với lẹ thỏi son, quệt qua môi vài cái, xong nhanh chóng chụp một phát lên trán cậu, động tác nhanh tới mức không thể nhanh hơn.

Xong, cậu vừa lòng rồi chứ.

Chưa được, bây giờ tới lượt tôi trả lại cậu.

Phong Mạc Tử cười cười ranh mãnh, một tay bắt lấy cổ tay cô, một tay nắm cằm cô, nhắm môi đỏ mà hôn. An trợn mắt, cô không dám tin, rõ ràng ai cũng chỉ dừng ở mức hôn má, sao lại có người vô sỉ, chiếm tiện nghi người khác như vậy.

Nụ hôn đầu của cô giờ đây tan theo mây khói!!!

An tức giận muốn tát cậu, mà chưa kịp đã bị giữ tay lại, môi cậu nhẹ nhàng mơn trớn gò má cô, di chuyển tới vành tai nhỏ, phả hơi thở nóng rực nóng.

Mùi đàn ông khác, chẳng dễ chịu chút nào. Thật sự mong ngày nào đó, mùi hương của cậu hoàn toàn thuộc về tôi.

Cậu... cậu... TRÁNH RAAAAAAAAA!!!

Ngày hôm ấy, An chỉ cho rằng, Phong Mạc Tử trêu đùa mình, nên không thèm để lời nói của cậu lọt vào tai. Buổi tối trước khi đi ngủ, An súc miệng ít nhất ba lần, trong lòng thì thầm nguyền rủa cậu.

Ba năm, thanh xuân qua đi nhanh chóng, để lại những lời hứa hẹn muộn màng.