Mộng Xuân - Ngải Ngư
Chương 71
Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 71
Góc nhìn của Cao Manh: Chúng ta có thể không
Cao Manh không ngờ rằng, ngày hôm sau, cô lại gặp một trong những cô gái đã nhìn thấy tối qua trên dòng trạng thái của Ân Khoan.
Cô ấy tên là Mạnh Cẩn, đi cùng là anh trai cô, Mạnh Xuân.
Từ lời giới thiệu của Mạnh Xuân, Cao Manh có thể cảm nhận được anh trai này yêu thương và bảo vệ em gái đến nhường nào.
“Chỉ cần đừng chọc giận em gái tôi, tôi cũng không khó nói chuyện.”
Mạnh Cẩn thật hạnh phúc, có một người anh trai luôn ở bên bảo vệ mình.
Nếu cô cũng có một người anh như vậy, liệu những năm tháng khó khăn trước đây có bớt đau khổ hơn không?
Cao Manh không khỏi ngưỡng mộ Mạnh Cẩn.
Cô ấy có tính cách cởi mở, hoạt bát và đầy sức hút, khiến ai cũng muốn lại gần.
Mạnh Cẩn chính là kiểu người mà Cao Manh luôn ao ước trở thành.
Nhưng Cao Manh biết, cô không thể nào giống Mạnh Cẩn được.
Tính cách cô vốn đã trầm lặng, kín đáo, không thể sống sôi nổi hay vui vẻ như cô ấy.
Trước đây, chỉ khi nhảy múa, cô mới có thể thật sự thả lỏng và cảm thấy tự do.
Nó còn khổ hơn cả những ngày luyện tập vũ đạo.
Cô cảm thấy mình không thể tiếp tục được nữa.
Bỏ cuộc thôi.
Một giọng nói trong lòng thì thầm với cô.
Bỏ cuộc sao?
Cô nức nở, đầu óc mơ màng tự hỏi chính mình:
“Thật sự phải bỏ cuộc ư?”
Đúng lúc này, một đôi giày thể thao đen xuất hiện trước mắt cô.
Cao Manh ngước lên, đôi mắt đẫm nước khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.
Người kia cúi xuống, và khuôn mặt của Ân Khoan hiện ra trong tầm nhìn.
Cậu cau mày, giọng nói vội vã và lo lắng:
“Ngã đau chỗ nào rồi?”
Một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt cô, hình ảnh anh dần trở nên rõ nét.
Cậu đưa tay định đỡ cô đứng dậy, nhưng Cao Manh bối rối tránh đi, tự mình loạng choạng đứng lên.
Cô cúi gằm mặt, cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó xử, chỉ muốn lập tức rời khỏi đây.
Tại sao cứ mỗi lần tồi tệ nhất của cô, cậu đều nhìn thấy?
Trong mắt cậu, chắc cô vừa ngốc nghếch, vừa vô dụng.
“Tôi… tôi đi đây.”
Cô lí nhí, giọng vẫn mang theo chút nghẹn ngào, nói xong liền xoay người định bước đi.
“Cao Manh.”
Phía sau, Ân Khoan đột ngột gọi tên cô.
Cô khựng lại, không thể bước thêm một bước nào nữa.
Giây tiếp theo, cậu hỏi:
“Ngày mai cậu có đến nữa không?”
Giọng cậu nghe có chút không tự nhiên, ngập ngừng nói tiếp:
“Dạo này tôi cũng hay chạy bộ ở đây. Nếu cậu đến, chúng ta có thể… giám sát lẫn nhau.”
Cao Manh ngỡ ngàng nhìn cậu, nước mắt lăn dài trên má.
Ân Khoan lại nhíu mày:
“Không đến thì thôi.”
“Đến.”
Cô vội vàng đáp, rồi ngượng ngùng nói khẽ:
“Tôi sẽ đến.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu viết xong sớm, buổi tối sẽ có thêm chương mới.
Chương 71
Góc nhìn của Cao Manh: Chúng ta có thể không
Cao Manh không ngờ rằng, ngày hôm sau, cô lại gặp một trong những cô gái đã nhìn thấy tối qua trên dòng trạng thái của Ân Khoan.
Cô ấy tên là Mạnh Cẩn, đi cùng là anh trai cô, Mạnh Xuân.
Từ lời giới thiệu của Mạnh Xuân, Cao Manh có thể cảm nhận được anh trai này yêu thương và bảo vệ em gái đến nhường nào.
“Chỉ cần đừng chọc giận em gái tôi, tôi cũng không khó nói chuyện.”
Mạnh Cẩn thật hạnh phúc, có một người anh trai luôn ở bên bảo vệ mình.
Nếu cô cũng có một người anh như vậy, liệu những năm tháng khó khăn trước đây có bớt đau khổ hơn không?
Cao Manh không khỏi ngưỡng mộ Mạnh Cẩn.
Cô ấy có tính cách cởi mở, hoạt bát và đầy sức hút, khiến ai cũng muốn lại gần.
Mạnh Cẩn chính là kiểu người mà Cao Manh luôn ao ước trở thành.
Nhưng Cao Manh biết, cô không thể nào giống Mạnh Cẩn được.
Tính cách cô vốn đã trầm lặng, kín đáo, không thể sống sôi nổi hay vui vẻ như cô ấy.
Trước đây, chỉ khi nhảy múa, cô mới có thể thật sự thả lỏng và cảm thấy tự do.
Nó còn khổ hơn cả những ngày luyện tập vũ đạo.
Cô cảm thấy mình không thể tiếp tục được nữa.
Bỏ cuộc thôi.
Một giọng nói trong lòng thì thầm với cô.
Bỏ cuộc sao?
Cô nức nở, đầu óc mơ màng tự hỏi chính mình:
“Thật sự phải bỏ cuộc ư?”
Đúng lúc này, một đôi giày thể thao đen xuất hiện trước mắt cô.
Cao Manh ngước lên, đôi mắt đẫm nước khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.
Người kia cúi xuống, và khuôn mặt của Ân Khoan hiện ra trong tầm nhìn.
Cậu cau mày, giọng nói vội vã và lo lắng:
“Ngã đau chỗ nào rồi?”
Một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt cô, hình ảnh anh dần trở nên rõ nét.
Cậu đưa tay định đỡ cô đứng dậy, nhưng Cao Manh bối rối tránh đi, tự mình loạng choạng đứng lên.
Cô cúi gằm mặt, cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó xử, chỉ muốn lập tức rời khỏi đây.
Tại sao cứ mỗi lần tồi tệ nhất của cô, cậu đều nhìn thấy?
Trong mắt cậu, chắc cô vừa ngốc nghếch, vừa vô dụng.
“Tôi… tôi đi đây.”
Cô lí nhí, giọng vẫn mang theo chút nghẹn ngào, nói xong liền xoay người định bước đi.
“Cao Manh.”
Phía sau, Ân Khoan đột ngột gọi tên cô.
Cô khựng lại, không thể bước thêm một bước nào nữa.
Giây tiếp theo, cậu hỏi:
“Ngày mai cậu có đến nữa không?”
Giọng cậu nghe có chút không tự nhiên, ngập ngừng nói tiếp:
“Dạo này tôi cũng hay chạy bộ ở đây. Nếu cậu đến, chúng ta có thể… giám sát lẫn nhau.”
Cao Manh ngỡ ngàng nhìn cậu, nước mắt lăn dài trên má.
Ân Khoan lại nhíu mày:
“Không đến thì thôi.”
“Đến.”
Cô vội vàng đáp, rồi ngượng ngùng nói khẽ:
“Tôi sẽ đến.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu viết xong sớm, buổi tối sẽ có thêm chương mới.