Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ
Chương 87: Ngoại truyện 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Trường Uyên lo cho an nguy của Vân Phiên Phiên, vì thế chàng bắt đầu huấn luyện Bling Bling, dạy nó cách bắt được tên bắn lén.
Vân Phiên Phiên: “…”
Chung quy Bling Bling vẫn phải gánh tuốt.
Trên quảng trường trước tẩm điện, Tiêu Trường Uyên giương cung bắn tên về hướng bia, còn Bling Bling thì nhảy phắt lên, cắn mũi tên bay vút đến bằng răng mình. Nó quẫy tít đuôi với Tiêu Trường Uyên, có vẻ đang chơi rất vui với chàng.
Vân Phiên Phiên: “…”
Thôi được rồi, Bling Bling vui là được.
Có lẽ nó chính là người xe tơ được ông trời cử riêng tới để cứu vớt nhân duyên của họ. Tính ra thì, Bling Bling đã dắt tơ duyên cho cho họ tổng cộng 3 lần. Lần đầu tiên nó tìm được cây thuốc Kỳ Thanh Nính cứu mạng cô khi cô hôn mê bất tỉnh. Lần thứ hai, nó đã đưa Tiêu Trường Uyên tìm thấy cô khi cô mất trí nhớ. Lần thứ ba, nó dẫn họ đi tìm Khương Khương. Nếu không có Bling Bling, có lẽ cô và Tiêu Trường Uyên đã BE lâu rồi.
May mà ông trời đưa nó tới đây.
Bling Bling ngoạm một mũi tên đính lông đại bàng, vui sướng chạy đến trước mặt Vân Phiên Phiên. Nó vẫy đuôi tít mù với cô, đôi mắt long lanh ngập nước kia rõ ràng đang đòi cô khen nó.
Vân Phiên Phiên khom lưng xoa đầu nó.
“Bling Bling nhà mình giỏi ghê.”
Bling Bling được khen.
Thì vui vẻ nhảy cao ba thước.
“Gâu gâu gâu!”
Tiêu Trường Uyên thong thả đi tới.
Gương mặt lạnh lùng như ngọc kia có vẻ hơi bất mãn.
“Còn trẫm thì sao?”
Vân Phiên Phiên: “…”
Mỗi lần đòi được khen, anh bạo quân chẳng chịu thua kém bất cứ người nào.
Cũng chẳng cam lòng thua chó.
Vân Phiên Phiên nói: “Tư thế bắn cung oai hùng của phu quân quả thực xuất sắc tuyệt vời hết sảy không ai bì được.”
Tiêu Trường Uyên mặt tỉnh bơ, quay qua chỗ khác.
Nhưng vành tai tinh xảo trắng như ngọc kia lại ửng đỏ.
“Nịnh nọt nhảm nhí.”
Giọng chàng cực kỳ lãnh đạm.
Nhưng khóe môi chàng lại không kìm được mà cong lên.
Tất cả những lời nịnh nọt ỡm ờ của nàng, ở trong lòng chàng, đều là lời ngon tiếng ngọt.
Cảnh đức vua, hoàng hậu và thú cưng hoàng gia bên nhau đẹp như tranh vẽ.
Đám người hầu trong cung đứng yên trước điện.
Nhìn cảnh tượng đẹp đẽ đằng xa.
Vị vua trẻ trung điển trai, tựa như hoa mạn châu sa nở rộ ở Minh giới, dụ dỗ các cung nhân đến gần.
(Hoa mạn châu sa: Manjusaka, hoa bỉ ngạn màu đỏ. Tương truyền hoa này nở ở Địa Ngục. Tìm hiểu truyền thuyết và ý nghĩa của hoa này: .)
Rõ ràng họ biết chàng rất nguy hiểm, nhưng vẫn không kìm được lòng mình. Họ muốn tiếp cận chàng như tre già măng mọc, mưu toan quyến rũ chàng, thay thế vị trí của Vân Phiên Phiên, trở thành Hoàng Hậu được yêu chiều tiếp theo trong chốn hậu cung.
Sóng vai cùng đức vua.
Hôm nay, Tiêu Trường Uyên bãi triều lâu ngày rốt cuộc cũng mở lòng từ bi lên triều một hôm.
Giờ Dần (3-5h sáng), trời còn chưa sáng, đám người hầu đã mang chậu vàng chạm khắc hoa văn mây hoa lên hầu hạ Tiêu Trường Uyên rửa mặt. Tuy Tiêu Trường Uyên không thích kẻ dưới hầu hạ cạnh mình, nhưng trang phục lên triều rườm rà, quá trình mặc rất phiền toái, chàng lại chẳng ưa, nên đành nhường cho đám cung nhân tới gần hầu chàng mặc đồ.
Biểu cảm của Tiêu Trường Uyên dần trở nên khó ở.
Chẳng hiểu hôm nay lũ kiến hôi này bị làm sao, mà lúc hầu chàng mặc trang phục lên triều, chúng luôn cố ý vô tình chạm vào thân thể chàng. Tốc độ mặc quần áo của chúng cũng chậm hơn trước kia rất nhiều, làm người ta bực cả mình. Mái tóc mây của đám cung nữ cài các loại hoa tươi khác nhau, hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ ấy, nồng nặc đến mức làm chàng nhíu mày lại.
“Xem ra chúng bay rất muốn đi lãnh phạt ở ti Thận Hình đây.”
Gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc của vị vua phủ một lớp sương giá, giọng chàng u ám khát máu.
“Vậy thì trẫm sẽ thỏa mãn chúng bay.”
Đám cung nữ nghe thấy câu nói lạnh như băng của Tiêu Trường Uyên, mặt ai nấy đều tái nhợt vì sợ, họ quỳ xuống xin tha liên mồm.
“Bệ hạ tha mạng, nô tỳ không dám…”
“Nô tỳ không dám nữa ạ…”
“Cầu xin bệ hạ tha mạng!”
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên lạnh buốt: “Nếu đánh thức Hoàng hậu của trẫm, trẫm sẽ khiến chúng bay chết không có chỗ chôn.”
Tấm rèm đang buông, Vân Phiên Phiên đương say giấc nồng trên long sàng đột nhiên nghe thấy tiếng động, cô dụi dụi mắt: “Phu quân, có chuyện gì thế?”
Các cung nữ nghe thấy tiếng gọi yểu điệu vọng ra từ trong rèm, như nghe thấy tiếng đòi mạng của phán quan ở Minh giới. Môi họ cắt không còn giọt máu, họ run như cầy sấy. Ai nấy đều tưởng hôm nay mình sẽ phải bỏ mạng tại đây, nhưng có một cô cung nữ bạo gan bỗng run rẩy cất giọng cầu cứu Vân Phiên Phiên: “Xin hoàng hậu nương nương cứu mạng! Tha cho chúng nô tỳ với!”
Đôi mắt lạnh băng của Tiêu Trường Uyên bỗng dừng lại ở cô cung nữ cả gan làm loạn này, ánh mắt chàng dần pha vẻ hằn học độc địa, nụ cười khẩy nở bên môi chàng.
“Xen ra trẫm không giữ chúng bay lại được rồi.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng, lập tức khoác áo đi ra khỏi trướng. Nhìn cả đống người quỳ sụp dưới đất, cô thấy hơi lạ: “Có chuyện gì đây?”
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên, nói: “Lũ cung nhân này hầu hạ không chu toàn, Phiên Phiên muốn xin cho chúng chăng?”
Vân Phiên Phiên lắc lắc đầu, nói với Tiêu Trường Uyên: “Thiếp không xin hộ đâu, phạm lỗi thì nên bị phạt.”
Cô đã ở chung với anh bạo quân bấy lâu, cô biết tuy chàng tàn bạo, nhưng chàng không phải là kẻ lạm sát người vô tội. Nhất định đám người này đã phạm phải điều cấm kỵ của chàng trước, chọc chàng cáu lên, nên chàng mới nổi cơn thế này.
Còn sau đây em xin được tóm tắt 2 ngoại truyện cho bác nào không muốn đọc mà chỉ muốn biết qua tình tiết.
Tóm tắt Ngoại truyện Giang Thúy Thúy và Trần Phạp Thiện
Sau khi Tiêu Trường Uyên và Vân Phiên Phiên trở về kinh thành lấy lại ngôi vua, chàng ban chức quan cho những người đã giúp đỡ mình ở làng họ Giang, gồm trưởng làng, Tạ Ngộ và Giang Xá Ngư. Trong khi đó, Trần Phạp Thiện vẫn phải học hành khổ cực để đi thi khoa cử. Hắn đỗ tú tài, nhưng gia đình Giang Thúy Thúy vẫn không chịu gả cô cho hắn. Đến khi hắn đỗ Cử Nhân, nhà Giang Thúy Thúy mới chịu. Trần Phạp Thiện lấy được Giang Thúy Thúy sau hai năm cố gắng. Hắn đỗ Trạng Nguyên, được làm việc trong viện Hàn Lâm, hai vợ chồng rời làng họ Giang lên Lạc Kinh sinh sống. Hắn đã yêu Giang Thúy Thúy, nhưng không chịu thừa nhận, chỉ cho mình là chơi chán thì sẽ bỏ cô. Giang Thúy Thúy bị các quý nữ ở kinh thành khinh thường nên đâm buồn. Để báo thù cho vợ, Trần Phạp Thiện mượn chuyện công để giết hết những quý nữ kia. Hắn nhậm chức ở Đại Lý Tự, lúc lên giường, hắn càng đối xử hung ác hơn với vợ. Giang Thúy Thúy cho rằng hắn đã ghét mình, cô cảm thấy mình không xứng với Trần Phạp Thiện, càng ngày càng ốm yếu hơn. Trần Phạp Thiện thì tưởng là vợ ốm vì vụ quý nữ, nên càng hay ở lại Đại Lý Tự để phá án, đêm không về nhà. Giang Thúy Thúy thêm buồn bã, hay nôn ọe, Chu Kỷ Nhân khám thì phát hiện cô đã có bầu. Giang Thúy Thúy nghe lén Chu Kỷ Nhân nói chuyện với Trần Phạp Thiện, thấy chồng mình bảo không bao giờ thích một cô gái quê mùa như mình, ngày xưa còn định giết mình nhưng bị Vân Phiên Phiên phá thối. Cô thấy chồng giết nhiều người ở Đại Lý Tự, sợ sau này hắn sẽ giết cả mình. Giang Thúy Thúy để lại một phong thư ly hôn, rồi vác bụng bầu bỏ nhà ra đi. Trần Phạp Thiện đuổi theo xe ngựa, núi lở, xe ngựa bị lấp dưới đất.
Trần Phạp Thiện và Chu Kỷ Nhân đội mưa đào xe ngựa ra, phát hiện không có xác Giang Thúy Thúy trong ấy, Trần Phạp Thiện rất mừng. Đến lúc này, hắn mới nhận ra mình đã yêu cô. Trần Phạp Thiện đi tìm Giang Thúy Thúy khắp nơi, về cả nhà mẹ đẻ của vợ ở làng họ Giang mà vẫn không tìm thấy vợ. Hắn lại tiếp tục tìm khắp kinh thành, bệnh tật trở nặng. Vì không tìm được vợ nên hắn làm quan càng thêm tàn nhẫn, chẳng ai trong kinh thành dám đắc tội hắn. Ba tháng sau, Tạ Ngộ nói với Trần Phạp Thiện là Giang Xá Ngư bị cướp (Tiêu Trường Uyên) đánh, phải băng bó khắp người, còn nói rằng Giang Xá Ngư giấu mỹ nhân trong nhà. Trần Phạp Thiện sinh nghi, tới hỏi Giang Xá Ngư. Hóa ra Giang Xá Ngư tình cờ gặp Giang Thúy Thúy lúc xe ngựa của cô vướng phải vũng bùn, nên đã khuyên Giang Thúy Thúy đừng về quê mà tới nhà mình trốn. Giấu Giang Thúy Thúy xong, Giang Xá Ngư mới thấy hối hận vì Trần Phạp Thiện như hóa chó điên. Giang Xá Ngư đồng ý cho Trần Phạp Thiện gặp Giang Thúy Thúy. Giang Thúy Thúy khóc lóc không chịu về với Trần Phạp Thiện vì sợ hắn giết mình. Mọi chuyện bắt đầu bằng cây trâm, nên Trần Phạp Thiện cầm trâm yêu cầu Giang Thúy Thúy đâm chết mình. Cô không chịu, hắn cầm tay cô, đâm cây trâm vào ngực mình 2 lần, thoi thóp sắp chết. Giang Thúy Thúy ôm Trần Phạp Thiện khóc lóc, đồng ý tha thứ cho hắn. Hắn ngất đi. Lúc hắn tỉnh dậy, hai người làm lành, Trần Phạp Thiện bày tỏ tình yêu của mình với Giang Thúy Thúy.
Tiêu Trường Uyên lo cho an nguy của Vân Phiên Phiên, vì thế chàng bắt đầu huấn luyện Bling Bling, dạy nó cách bắt được tên bắn lén.
Vân Phiên Phiên: “…”
Chung quy Bling Bling vẫn phải gánh tuốt.
Trên quảng trường trước tẩm điện, Tiêu Trường Uyên giương cung bắn tên về hướng bia, còn Bling Bling thì nhảy phắt lên, cắn mũi tên bay vút đến bằng răng mình. Nó quẫy tít đuôi với Tiêu Trường Uyên, có vẻ đang chơi rất vui với chàng.
Vân Phiên Phiên: “…”
Thôi được rồi, Bling Bling vui là được.
Có lẽ nó chính là người xe tơ được ông trời cử riêng tới để cứu vớt nhân duyên của họ. Tính ra thì, Bling Bling đã dắt tơ duyên cho cho họ tổng cộng 3 lần. Lần đầu tiên nó tìm được cây thuốc Kỳ Thanh Nính cứu mạng cô khi cô hôn mê bất tỉnh. Lần thứ hai, nó đã đưa Tiêu Trường Uyên tìm thấy cô khi cô mất trí nhớ. Lần thứ ba, nó dẫn họ đi tìm Khương Khương. Nếu không có Bling Bling, có lẽ cô và Tiêu Trường Uyên đã BE lâu rồi.
May mà ông trời đưa nó tới đây.
Bling Bling ngoạm một mũi tên đính lông đại bàng, vui sướng chạy đến trước mặt Vân Phiên Phiên. Nó vẫy đuôi tít mù với cô, đôi mắt long lanh ngập nước kia rõ ràng đang đòi cô khen nó.
Vân Phiên Phiên khom lưng xoa đầu nó.
“Bling Bling nhà mình giỏi ghê.”
Bling Bling được khen.
Thì vui vẻ nhảy cao ba thước.
“Gâu gâu gâu!”
Tiêu Trường Uyên thong thả đi tới.
Gương mặt lạnh lùng như ngọc kia có vẻ hơi bất mãn.
“Còn trẫm thì sao?”
Vân Phiên Phiên: “…”
Mỗi lần đòi được khen, anh bạo quân chẳng chịu thua kém bất cứ người nào.
Cũng chẳng cam lòng thua chó.
Vân Phiên Phiên nói: “Tư thế bắn cung oai hùng của phu quân quả thực xuất sắc tuyệt vời hết sảy không ai bì được.”
Tiêu Trường Uyên mặt tỉnh bơ, quay qua chỗ khác.
Nhưng vành tai tinh xảo trắng như ngọc kia lại ửng đỏ.
“Nịnh nọt nhảm nhí.”
Giọng chàng cực kỳ lãnh đạm.
Nhưng khóe môi chàng lại không kìm được mà cong lên.
Tất cả những lời nịnh nọt ỡm ờ của nàng, ở trong lòng chàng, đều là lời ngon tiếng ngọt.
Cảnh đức vua, hoàng hậu và thú cưng hoàng gia bên nhau đẹp như tranh vẽ.
Đám người hầu trong cung đứng yên trước điện.
Nhìn cảnh tượng đẹp đẽ đằng xa.
Vị vua trẻ trung điển trai, tựa như hoa mạn châu sa nở rộ ở Minh giới, dụ dỗ các cung nhân đến gần.
(Hoa mạn châu sa: Manjusaka, hoa bỉ ngạn màu đỏ. Tương truyền hoa này nở ở Địa Ngục. Tìm hiểu truyền thuyết và ý nghĩa của hoa này: .)
Rõ ràng họ biết chàng rất nguy hiểm, nhưng vẫn không kìm được lòng mình. Họ muốn tiếp cận chàng như tre già măng mọc, mưu toan quyến rũ chàng, thay thế vị trí của Vân Phiên Phiên, trở thành Hoàng Hậu được yêu chiều tiếp theo trong chốn hậu cung.
Sóng vai cùng đức vua.
Hôm nay, Tiêu Trường Uyên bãi triều lâu ngày rốt cuộc cũng mở lòng từ bi lên triều một hôm.
Giờ Dần (3-5h sáng), trời còn chưa sáng, đám người hầu đã mang chậu vàng chạm khắc hoa văn mây hoa lên hầu hạ Tiêu Trường Uyên rửa mặt. Tuy Tiêu Trường Uyên không thích kẻ dưới hầu hạ cạnh mình, nhưng trang phục lên triều rườm rà, quá trình mặc rất phiền toái, chàng lại chẳng ưa, nên đành nhường cho đám cung nhân tới gần hầu chàng mặc đồ.
Biểu cảm của Tiêu Trường Uyên dần trở nên khó ở.
Chẳng hiểu hôm nay lũ kiến hôi này bị làm sao, mà lúc hầu chàng mặc trang phục lên triều, chúng luôn cố ý vô tình chạm vào thân thể chàng. Tốc độ mặc quần áo của chúng cũng chậm hơn trước kia rất nhiều, làm người ta bực cả mình. Mái tóc mây của đám cung nữ cài các loại hoa tươi khác nhau, hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ ấy, nồng nặc đến mức làm chàng nhíu mày lại.
“Xem ra chúng bay rất muốn đi lãnh phạt ở ti Thận Hình đây.”
Gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc của vị vua phủ một lớp sương giá, giọng chàng u ám khát máu.
“Vậy thì trẫm sẽ thỏa mãn chúng bay.”
Đám cung nữ nghe thấy câu nói lạnh như băng của Tiêu Trường Uyên, mặt ai nấy đều tái nhợt vì sợ, họ quỳ xuống xin tha liên mồm.
“Bệ hạ tha mạng, nô tỳ không dám…”
“Nô tỳ không dám nữa ạ…”
“Cầu xin bệ hạ tha mạng!”
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên lạnh buốt: “Nếu đánh thức Hoàng hậu của trẫm, trẫm sẽ khiến chúng bay chết không có chỗ chôn.”
Tấm rèm đang buông, Vân Phiên Phiên đương say giấc nồng trên long sàng đột nhiên nghe thấy tiếng động, cô dụi dụi mắt: “Phu quân, có chuyện gì thế?”
Các cung nữ nghe thấy tiếng gọi yểu điệu vọng ra từ trong rèm, như nghe thấy tiếng đòi mạng của phán quan ở Minh giới. Môi họ cắt không còn giọt máu, họ run như cầy sấy. Ai nấy đều tưởng hôm nay mình sẽ phải bỏ mạng tại đây, nhưng có một cô cung nữ bạo gan bỗng run rẩy cất giọng cầu cứu Vân Phiên Phiên: “Xin hoàng hậu nương nương cứu mạng! Tha cho chúng nô tỳ với!”
Đôi mắt lạnh băng của Tiêu Trường Uyên bỗng dừng lại ở cô cung nữ cả gan làm loạn này, ánh mắt chàng dần pha vẻ hằn học độc địa, nụ cười khẩy nở bên môi chàng.
“Xen ra trẫm không giữ chúng bay lại được rồi.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng, lập tức khoác áo đi ra khỏi trướng. Nhìn cả đống người quỳ sụp dưới đất, cô thấy hơi lạ: “Có chuyện gì đây?”
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên, nói: “Lũ cung nhân này hầu hạ không chu toàn, Phiên Phiên muốn xin cho chúng chăng?”
Vân Phiên Phiên lắc lắc đầu, nói với Tiêu Trường Uyên: “Thiếp không xin hộ đâu, phạm lỗi thì nên bị phạt.”
Cô đã ở chung với anh bạo quân bấy lâu, cô biết tuy chàng tàn bạo, nhưng chàng không phải là kẻ lạm sát người vô tội. Nhất định đám người này đã phạm phải điều cấm kỵ của chàng trước, chọc chàng cáu lên, nên chàng mới nổi cơn thế này.
Còn sau đây em xin được tóm tắt 2 ngoại truyện cho bác nào không muốn đọc mà chỉ muốn biết qua tình tiết.
Tóm tắt Ngoại truyện Giang Thúy Thúy và Trần Phạp Thiện
Sau khi Tiêu Trường Uyên và Vân Phiên Phiên trở về kinh thành lấy lại ngôi vua, chàng ban chức quan cho những người đã giúp đỡ mình ở làng họ Giang, gồm trưởng làng, Tạ Ngộ và Giang Xá Ngư. Trong khi đó, Trần Phạp Thiện vẫn phải học hành khổ cực để đi thi khoa cử. Hắn đỗ tú tài, nhưng gia đình Giang Thúy Thúy vẫn không chịu gả cô cho hắn. Đến khi hắn đỗ Cử Nhân, nhà Giang Thúy Thúy mới chịu. Trần Phạp Thiện lấy được Giang Thúy Thúy sau hai năm cố gắng. Hắn đỗ Trạng Nguyên, được làm việc trong viện Hàn Lâm, hai vợ chồng rời làng họ Giang lên Lạc Kinh sinh sống. Hắn đã yêu Giang Thúy Thúy, nhưng không chịu thừa nhận, chỉ cho mình là chơi chán thì sẽ bỏ cô. Giang Thúy Thúy bị các quý nữ ở kinh thành khinh thường nên đâm buồn. Để báo thù cho vợ, Trần Phạp Thiện mượn chuyện công để giết hết những quý nữ kia. Hắn nhậm chức ở Đại Lý Tự, lúc lên giường, hắn càng đối xử hung ác hơn với vợ. Giang Thúy Thúy cho rằng hắn đã ghét mình, cô cảm thấy mình không xứng với Trần Phạp Thiện, càng ngày càng ốm yếu hơn. Trần Phạp Thiện thì tưởng là vợ ốm vì vụ quý nữ, nên càng hay ở lại Đại Lý Tự để phá án, đêm không về nhà. Giang Thúy Thúy thêm buồn bã, hay nôn ọe, Chu Kỷ Nhân khám thì phát hiện cô đã có bầu. Giang Thúy Thúy nghe lén Chu Kỷ Nhân nói chuyện với Trần Phạp Thiện, thấy chồng mình bảo không bao giờ thích một cô gái quê mùa như mình, ngày xưa còn định giết mình nhưng bị Vân Phiên Phiên phá thối. Cô thấy chồng giết nhiều người ở Đại Lý Tự, sợ sau này hắn sẽ giết cả mình. Giang Thúy Thúy để lại một phong thư ly hôn, rồi vác bụng bầu bỏ nhà ra đi. Trần Phạp Thiện đuổi theo xe ngựa, núi lở, xe ngựa bị lấp dưới đất.
Trần Phạp Thiện và Chu Kỷ Nhân đội mưa đào xe ngựa ra, phát hiện không có xác Giang Thúy Thúy trong ấy, Trần Phạp Thiện rất mừng. Đến lúc này, hắn mới nhận ra mình đã yêu cô. Trần Phạp Thiện đi tìm Giang Thúy Thúy khắp nơi, về cả nhà mẹ đẻ của vợ ở làng họ Giang mà vẫn không tìm thấy vợ. Hắn lại tiếp tục tìm khắp kinh thành, bệnh tật trở nặng. Vì không tìm được vợ nên hắn làm quan càng thêm tàn nhẫn, chẳng ai trong kinh thành dám đắc tội hắn. Ba tháng sau, Tạ Ngộ nói với Trần Phạp Thiện là Giang Xá Ngư bị cướp (Tiêu Trường Uyên) đánh, phải băng bó khắp người, còn nói rằng Giang Xá Ngư giấu mỹ nhân trong nhà. Trần Phạp Thiện sinh nghi, tới hỏi Giang Xá Ngư. Hóa ra Giang Xá Ngư tình cờ gặp Giang Thúy Thúy lúc xe ngựa của cô vướng phải vũng bùn, nên đã khuyên Giang Thúy Thúy đừng về quê mà tới nhà mình trốn. Giấu Giang Thúy Thúy xong, Giang Xá Ngư mới thấy hối hận vì Trần Phạp Thiện như hóa chó điên. Giang Xá Ngư đồng ý cho Trần Phạp Thiện gặp Giang Thúy Thúy. Giang Thúy Thúy khóc lóc không chịu về với Trần Phạp Thiện vì sợ hắn giết mình. Mọi chuyện bắt đầu bằng cây trâm, nên Trần Phạp Thiện cầm trâm yêu cầu Giang Thúy Thúy đâm chết mình. Cô không chịu, hắn cầm tay cô, đâm cây trâm vào ngực mình 2 lần, thoi thóp sắp chết. Giang Thúy Thúy ôm Trần Phạp Thiện khóc lóc, đồng ý tha thứ cho hắn. Hắn ngất đi. Lúc hắn tỉnh dậy, hai người làm lành, Trần Phạp Thiện bày tỏ tình yêu của mình với Giang Thúy Thúy.