Mê Tình Loạn Ý

Chương 560: Kỳ quái

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mãi đến khi cửa phòng phẫu thuật được mở ra, bác sĩ nói rằng Đinh Kiến Quốc chỉ quá kích động nên mới hôn mê mà thôi, không có vấn đề gì cả.

Trần Thanh Thảo hỏi bác sĩ không phải Đinh Kiến Quốc đã thay tim rồi sao? Tại sao... lại thường xuyên bị tái phát như vậy.

Bác sĩ nhìn Trần Thanh Thảo, không trả lời vấn đề của cô mà nhìn sang Hoàng Mạnh Cường.

“Mọi người làm việc tiếp đi, tôi sẽ chăm sóc cho Kiến Quốc.” Hoàng Mạnh Cường vẫy tay bảo bác sĩ rời đi.

Sau khi bác sĩ đi khỏi, ánh mắt Hoàng Mạnh Cường dịu dàng nhìn về phía Trần Thanh Thảo rồi an ủi: “Đừng sợ, Kiến Quốc không sao đâu.”

“Tôi biết.” Trần Thanh Thảo lấy lại tinh thần, khỏe mắt long lanh sóng nước nhìn Hoàng Mạnh Cường.

Thấy những giọt nước bên khỏe mắt cô, ánh mắt Hoàng Mạnh Cường cũng hiện lên chút bị thương.

Trần Thanh Thảo không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Đinh Kiến Quốc trên giường bệnh mà ngẩn người.

Cô không hiểu tại sao cứ thỉnh thoảng Đinh Kiến Quốc sẽ bị tái phát, rõ ràng đã đổi tim rồi mà. Tim của Vũ Vĩnh Kỳ tốt như vậy, tại sao... Đinh Kiến Quốc cứ luôn bị tái phát cơ chứ? Trần Thanh Thảo thật sự không hiểu.

“Tại sao... luôn bị tái phát... rốt cuộc là tại sao chứ?”

Trần Thanh Thảo tự lẩm bầm nhìn Hoàng Mạnh Cường, ánh mắt vô cùng mờ mịt.

Hoàng Mạnh Cường nhìn ánh mắt mang theo chút nước mắt còn sót lại của Trần Thanh Thảo thì thở dài một hơi, anh ấy đưa tay ra lau sạch nước mắt trên mặt Trần Thanh Thảo, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Có thể là gần đây tình trạng của Kiến Quốc không ổn định nên mới tái phát lại, cô không cần lo lắng như thế, tất cả sẽ ổn hơn thôi mà."

Trần Thanh Thảo nghẹn ngào một tiếng, ánh mắt mê man nhìn Đinh Kiến Quốc, trong lòng vô cùng thống khổ lẫn bị thương.

Sau khi Hoàng Mạnh Cường ở lại bên cạnh Trần Thanh Thảo một lúc thì rời khỏi đó, trong căn phòng chỉ còn lại một mình cô mà thôi.

Trần Thanh Thảo đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên tim Đinh Kiến Quốc, sau khi chớp mắt một cái bèn kề sát gương mặt mình lên tim anh.

Cô còn có thể nghe thấy từng nhịp đập mạnh mẽ của Đinh Kiến Quốc, Trần Thanh Thảo chậm rãi nhắm mắt lại, len lén giơ tay lên lau nước mắt.

Vĩnh Kỳ, em sẽ lập tức đưa anh trở về được không? Chúng ta sẽ mau chóng trở về nhà thôi.

Cô nghĩ chắc chắn Vĩnh Kỳ đã không kịp chờ đợi nữa rồi, một mình anh ấy nằm ở nơi cô đơn lạnh lẽo như vậy khẳng định rất khó chịu.

“Sức khỏe của anh hai đang dần dần khôi phục.”

Phan Huỳnh Bảo ngồi bên cạnh Lê Châu Sa, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô ấy.

Lê Châu Sa cắn môi, gật đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo: “Không sao thì được rồi, bây giờ anh hai và chị hai ở bên kia cũng sẽ rất hạnh phúc. Có chị hai chăm sóc cho anh hai, chắc chắn trong lòng anh hai vô cùng vui vẻ.

“Gần đây Gạo Tẻ có gọi điện thoại về không?”

Sau khi Phan Huỳnh Bảo nghe vậy bèn hỏi sang chủ đề khác.

Trần Quân Phi được Đỗ Đồng Văn đưa đến Ý để trị liệu, đương nhiên Hoàng Song Thư cũng đi cùng, còn Bánh Quy thì ở lại nơi này. Dù sao Bánh Quy cũng đã trưởng thành rồi, không còn là một đứa trẻ luôn phải cận kề bố mẹ nữa.

“Không có, gần đây Gạo Tẻ không có gọi điện thoại cho em.”

Nghĩ đến Gạo Tẻ, khỏe mắt Lê Châu Sa cũng mơ hồ mang theo chút phiền muộn.


chapter content


chapter content