Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 130: Đế vương hắc ám (16)

Editor: Bạch Diệp Thảo


"Chúng ta còn chưa chia tay." Hồ Hải Tuyền lạnh lùng nói.

"Lúc anh rời khỏi nước A, không phải có nghĩa là chia tay rồi sao?" Bắc Vũ Đường bình tĩnh nhìn gã, đôi mắt thanh lãnh không có áy náy, không có khổ sở, phảng phất như đang nói một chuyện nhỏ bé không đáng kể.

"Đó là bởi vì......" Hồ Hải Tuyền đang định giải thích, lại bị Bắc Vũ Đường giơ tay đánh gãy.

"Không cần phải giải thích. Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?"

Hồ Hải Tuyền vốn do dự, thấy cô như vậy, đã không còn do dự gì nữa, "Gần đây anh gặp chút việc, cần một số tiền cứu tế gấp."

"Bao nhiêu?"

Hồ Hải Tuyền thấy cô dứt khoát thế, trong lòng vui mừng, "Không nhiều lắm, 3 triệu."

Bắc Vũ Đường xua tay, vẻ mặt áy náy, "Xin lỗi, tôi không có nhiều tiền như vậy. Anh cũng biết tình huống nhà chúng tôi."

Hồ Hải Tuyền vội vàng nói: "Em không có, nhưng chồng tương lai của em có. Không phải anh ta có rất nhiều tiền sao, 3 triệu với anh ta hẳn không phải vấn đề gì lớn. Em đi hỏi anh ta, anh ta nhất định sẽ cho em."

Bắc Vũ Đường nhếch mày, "Ý của anh là bảo tôi đến chỗ chồng lấy tiền cho bạn trai cũ. Anh cảm thấy có thể sao?"

Hồ Hải Tuyền hoàn toàn không ngờ cô từ chối dứt khoát đến vậy, "Vũ Đường... em thay đổi."

"Người luôn thay đổi."

Hồ Hải Tuyền nhìn cô gái trước mặt, chỉ cảm thấy xa lạ. Trong lòng vừa rét vừa giận, nhưng nghĩ đến lưng mình đang đeo nợ nần, gã chỉ có thể ôn nhu khẩn cầu: "Vũ Đường, chúng ta kết giao hai năm rồi, em nể tình giúp anh lần này đi."

"Tôi không có tiền, cũng sẽ không hỏi tiền anh ấy. Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước." Bắc Vũ Đường làm bộ phải đi, Hồ Hải Tuyền tức khắc luống cuống, nghiêng người chặn đường cô.

"Em thật sự tuyệt tình như thế?" Hồ Hải Tuyền âm trầm nhìn cô.

"Không phải tôi tuyệt tình, mà là tôi bất lực."

Đáy mắt Hồ Hải Tuyền hiện lên hung quang, "Chẳng lẽ cô không sợ tôi nói chuyện của chúng ta cho chồng cô nghe?"

Bắc Vũ Đường ung dung nhìn gã, "Nói cho anh ấy tôi từng có một người bạn trai?"

Hồ Hải Tuyền thấy thái độ của cô, mọi cảm xúc áp xuống trước giờ bộc phát hết ra, "Một khi đã vậy, cô đừng trách tôi không lưu tình. Đừng tưởng rằng tôi không dám nói cho anh ta."

"Tuỳ anh thôi." Bắc Vũ Đường chẳng sao cả nhún vai.

Cô càng bình tĩnh, Hồ Hải Tuyền càng bực bội, âm trầm nói: "Nếu tôi nói cho anh ta cô đã bị tôi sờ hết, giữa chúng ta còn nhiều ảnh giường chiếu xuất sắc, cô nói anh ta có hứng thú xem không?"

Bắc Vũ Đường dừng bước, xoay người nhìn gã.

Hồ Hải Tuyền thấy cô dừng bước, cho rằng mình uy hiếp có tác dụng, tiếp tục nói: "Nếu cô không trả tiền, tôi có thể đến tìm anh ta đòi, với lợi thế những ảnh chụp này, hẳn anh ta nhất định không ngại ra giá cao mua nó."

Bắc Vũ Đường, chớ trách tôi, là cô bức tôi.

Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, "Anh cho rằng anh chụp ảnh photoshop cho anh ấy xem, anh ấy sẽ tin sao?"

Hồ Hải Tuyền cười lạnh, "Không tin thì chúng ta thử xem. Đến lúc đó xem anh ta còn cần cô hay không, có nguyện ý nghe cô biện minh hay không."

Gã lại đột nhiên chuyển giọng, âm thanh lại nhu hoà, "Vũ Đường, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, anh cũng không muốn đến bước kia. Em chỉ cần cho anh 3 triệu, anh tuyệt đối không quay lại quấy rầy em."

"Em sắp thành phu nhân có tiền, chẳng lẽ còn không thể giúp anh sao? Em cũng đừng quên, chúng ta chưa chia tay. Nếu anh nói chuyện này cho các bạn học, bọn họ sẽ đối xử với em như thế nào?"

"Anh đến giờ vẫn chưa nói chính là vì tình cảm nhiều năm của chúng ta, giữ thanh danh cho em."

Bắc Vũ Đường an tĩnh nghe gã chẳng biết xấu hổ dát vàng lên mặt, không quấy rầy gã, để gã nói chán đi.

Cô thật sự muốn xem, một người đã vô sỉ lên thì có thể vô sỉ đến mức nào.

Thấy gã cuối cùng cũng nói xong, Bắc Vũ Đường mới mở miệng, "Anh nói xong rồi?"

Hồ Hải Tuyền thấy mình tình ý chân thành nói nhiều như thế, cô vẫn thờ ơ, đáy lòng bực bội vô cùng.

"Bắc Vũ Đường, cô thật sự tuyệt tình như thế!" Hồ Hải Tuyền nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây."

Hồ Hải Tuyền cười lạnh một tiếng, "Ảnh giường chiếu là giả, nhưng những bức thư tình cô từng viết cho tôi là thật. Nếu tôi cùng đưa chúng cho anh ta, cô nói anh ta còn cần cô hay không?"

"Nếu cô bức tôi nóng nảy, đừng trách tôi không lưu tình." Gã lạnh lùng uy hiếp.

Bắc Vũ Đường thấy Hughes cách đó không xa đang đi về phía này.

Cô thấy được, Hồ Hải Tuyền cũng thấy được.

Hồ Hải Tuyền cảm thấy trời cũng giúp gã.

"Anh ta đang đến đây, cô nên suy xét rõ ràng. Rốt cuộc là cô có giúp tôi hay không."

Hughes đi đến trước mặt cô, "Sao em lại ở đây?"

Bắc Vũ Đường trừng anh một cái, trước mặt cô có một thằng chó to đây này, đừng bỏ qua sự tồn tại của nó thế chứ.

"Người này là bạn trai cũ của em, anh ta có việc muốn nói với anh." Bắc Vũ Đường mỉm cười nói với Hughes.

Hồ Hải Tuyền nghe cô nói thế, sửng sốt.

Chẳng lẽ cô ta thật sự không sợ?!

Hay là cô ta cảm thấy, người đàn ông này đủ yêu cô ta, sẽ không vì chuyện này mà rời khỏi cô ta?

Hừ, cô ta thật là vẫn thiên chân như thế!

Đố kỵ của người đàn ông hoàn toàn không kém phụ nữ chút nào đâu.

Tốt, rất tốt.

Cô ta đã gàn bướng hồ đồ như vậy, thế thì đừng trách Hồ Hải Tuyền đây vô tình.