Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị
Chương 7: Thi Thể
Lâm Tiểu Nghiên vừa lên tiếng, Tô Mẫn cũng nhìn sang.
Khi bọn họ bước vào nhà vệ sinh, thi thể Trương Viện vẫn còn nằm trêи bồn rửa tay, thế mà bây giờ đi ra lại không có.
Trêи bồn rửa tay đầy vệt nước, vòi nước còn mở, nhưng dòng nước đã được vặn nhỏ lại, tí tách tí tách rơi trong ao.
Ngoài nước ra thì những thứ còn lại rất sạch sẽ, tựa như chưa từng có hình ảnh Trương Viện vùi đầu trong bồn rửa tay khi nãy.
Lâm Nhất Nhật hoảng sợ hỏi: "Có phải... cô ta bỏ chạy rồi không?"
Lâm Tiểu Nghiên nhỏ giọng đáp: "Hẳn không đâu..."
Nhưng cô thực sự không nghĩ ra khả năng nào nữa, lần trước thi thể Lưu Lỵ Lỵ tự chuyển động, e rằng lần này Trương Viện cũng vậy, thậm chí còn biết chạy rồi.
Tô Mẫn nói: "Nếu cậu ta chạy thì phải phát ra tiếng động đúng không? Nãy giờ tôi không nghe được tiếng bước chân thứ hai, hẳn không phải chạy đâu."
Thi thể không phải quỷ, đi cách nào cũng sẽ phát ra âm thanh.
Lâm Tiểu Nhiên đột nhiên hỏi: "Vậy vừa nãy ai gõ cửa?"
Tô Mẫn bắt đầu thấy mờ mịt, cậu nhanh chóng nghĩ đến vấn đề khác: "Có khi nào là Trương Viện gõ cửa không?"
Hỏi xong cậu cũng biết câu trả lời là không thể.
Ban nãy tiếng bước chân xuất phát từ xa đến gần, lúc đó thi thể Trương Viện vẫn nằm trêи bồn rửa tay, người gõ cửa không thể là cô ta được.
Lâm Nhất Nhật gãi đầu một cái, nói: "Có khi nào là Lưu Lỵ Lỵ không?"
Tô Mẫn đột nhiên thông suốt, cậu gật đầu: "Đúng rồi, có thể."
Vì trời quá tối nên bọn họ không nhìn thấy rõ được bóng người đứng ngoài nhà vệ sinh, ngay cả quần áo của nó cũng hòa làm một với bóng đêm, khiến bọn họ nhất thời không có cách nào nhận ra.
Lâm Tiểu Nghiên nghĩ một hồi rồi nói: "Thực ra mình cũng cảm thấy giống Lưu Lỵ Lỵ. Mình ở chung phòng với cậu ấy mấy năm rồi, bóng lưng ban nãy có thể là Lưu Lỵ Lỵ đó."
Do quá đột ngột nên cô không kịp nhận ra, bây giờ nghĩ lại mới thấy có chút quen quen.
Lâm Nhất Nhật nói: "Này, không phải Lưu Lỵ Lỵ đã được cảnh sát mang đi rồi hả?"
Lâm Tiểu Nghiên cũng không biết, cô chỉ cảm thấy rất quen thôi.
Tô Mẫn biết đây là phim kinh dị, thi thể có trốn ra cũng không lạ lắm. Nói không chừng là do đạo diễn nổi hứng yêu cầu thi thể chạy từ nhà xác đến đây.
Chết thì cũng chết rồi, muốn dọa người khác thì thiếu gì cách, tại sao phải gõ cửa, làm cậu sợ muốn chết.
Tô Mẫn trừng mắt nhìn, lên tiếng: "Tôi cũng không biết. Bây giờ chúng ta phải tìm ra thi thể Trương Viện."
Thi thể biến mất không khác gì trái boom hẹn giờ.
Lâm Tiểu Nghiên bỗng nhiên nói: "Tô Mẫn cậu chớp mắt trông đẹp lắm ấy."
Tô Mẫn: "..."
Lâm Nhất Nhật làm như chuyện đương nhiên mà nói: "Ầy, do cậu chưa nhìn nhiều thôi, cậu ấy không nháy mắt cũng đẹp, mình đã quen rồi."
Tô Mẫn thật sự muốn trợn ngược mắt với hai người này.
Cậu yên lặng tránh khỏi vũng nước, chuẩn bị lên tầng trên: "Lầu bảy chúng ta chưa đi, có lẽ ở trêи đó."
Bởi vì lầu bảy rất thần bí, chắc chắn nó đang chôn giấu bí mật gì đó, chỉ chờ bọn họ phát hiện.
Lâm Nhất Nhật và Lâm Tiểu Nhiên tất nhiên đi cùng cậu.
Nếu hai người bọn họ ở lại cái nhà xí có quỷ này, sợ rằng ngày mai cũng đừng hòng nhìn thấy ánh sáng.
Cầu thang đã khôi phục sự tĩnh lặng vốn có, chỉ còn tiếng bước chân nhẹ nhàng của ba người.
Đêm hôm khuya khuất đi trêи cầu thang thực sự là vấn đề thử thách sự can đảm, bởi vì mỗi lần bước sẽ có cảm giác ai đó đang theo dõi mình, nhưng quay đầu lại thì trống trơn.
Giác quan thứ sáu của Tô Mẫn rất kỳ diệu.
Trước đây khi Tô Mẫn còn học cấp ba, các buổi tự học của cậu đều kết thúc sau 9 giờ, và phải tự về nhà. Thời điểm đi qua con đường vắng người cậu luôn cảm giác có người đi theo sau mình.
Đến khi tiến vào tòa nhà cũ nơi cậu ở thì càng khủng bố, ánh đèn âm u mờ nhạt, hành lang dài đen kịt, cậu lại có cảm giác tương tự.
Cũng may sau đó cậu chuyển vào căn phòng phía bên trong, cảm giác này mới biến mất.
Bây giờ cảm giác đó lại xuất hiện, làm cho cậu thấy rất kỳ dị, giống như quay lại đoạn thời gian trước đây.
Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên đi ở sau.
Hắn nhìn Tô Mẫn đi đằng trước, rồi thỉnh thoảng quay đầu lại, méo miệng nói: "Các cậu có biết chuyện gì xảy ra ở cầu thang không?"
Lâm Tiểu Nghiên mặt lạnh lùng: "Không biết, không cần nói."
Lâm Nhất Nhật lập tức ngậm miệng.
Nhưng chưa đi được vài bậc, hắn lại bắt đầu rục ra rục rịch, hắn thấy mình phải nói ra mới có thể gạt bớt cảm giác sợ hãi trong lòng.
Hắn nhỏ giọng mở miệng: "Nghe nói tất cả cầu thang đều có mười hai bậc, nhưng có lúc sẽ biến thành mười ba bậc..."
Lâm Tiểu Nghiên: "..."
Tô Mẫn đã đến giữa cầu thang, quay đầu lại nói:"Đừng tưởng tượng nữa, tôi đếm rồi, mười hai bậc."
Lâm Nhất Nhật hô lên: "Quá tốt rồi."
Hắn lập tức tăng nhanh tốc độ, hai ba bước liền đến bên cạnh Tô Mẫn.
Tô Mẫn thuận miệng nói: "Chuyện ma quỷ ở trường học không phải trường nào cũng có, cậu nghĩ xem, những gì cậu nói lần trước chúng ta đều không gặp qua."
Bất kể là quỷ vỗ đầu hay mười ba bậc cầu thang.