Lâm Thị Lang Cố
Chương 101: C101
Tin nhắn Trình Quy Diên gởi cho Lâm Duyệt Vi là: 【 Xin lỗi bà xã, chị sai rồi, buổi tối mấy giờ em xong việc? Chị tắm rửa sạch sẽ chờ em nha 】
Phía sau còn thêm một emoji đáng yêu, dù sao cũng không phải emoji "mỉm cười" như thói quen của Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu nhìn chằm chằm tin nhắn chừng nửa phút, hỏa khí trong lòng không có dấu hiệu giảm xuống chút nào.
Bằng vào cái gì mà muốn cô chủ động chịu thua? Do Lâm Duyệt Vi cúp điện thoại của cô trước, cô không trách tội nàng, không buộc nàng nhắn tin tới xin lỗi thì thôi, còn muốn cô chịu thua trước, không đời nào.
Cố Nghiên Thu cắn chặt răng, ngón tay giữ đè lên tin nhắn, lựa chọn "Rút về".
Nhìn hàng chữ do hệ thống nhắc nhở, trong lòng cô còn đang suy nghĩ: Nếu Lâm Duyệt Vi thật sự biết sai rồi, vậy thì khi nhìn thấy cô rút tin nhắn này về sẽ chủ động liên hệ với cô, nếu không, chứng minh đối phương vẫn chưa biết hối cải, vậy thì thật tốt, đừng hòng cô nhận lỗi với một người không biết hối cải như nàng.
Trình Quy Diên đã về nhà nhưng nếu biết cô làm vậy, nhất định sẽ hối hận sao mình không ở lâu thêm hai phút, chờ đến khi tin nhắn nọ biến thành trạng thái không thể rút về.
Nhưng sự thật đã như thế, tạo hóa đã như vậy, chỉ đành chờ xem nhị vị hóa giải thế nào. Mối tình đầu luôn không thể tránh khỏi mâu thuẫn tranh chấp mà.
***
Lại nói đến Lâm Duyệt Vi, sau khi cãi một trận với Cố Nghiên Thu nàng cũng hối hận không kịp, đặc biệt khi xúc động cúp ngang điện thoại, thiếu chút nữa lập tức gọi lại, nhưng cuối cùng vẫn thiếu chút nữa.
Nàng nhìn chằm chằm vào di động: không thể nói chỉ có mình nàng sai, tại Cố Nghiên Thu gây với nàng trước, không biết gần đây nàng bị áp lực công việc sao? Vì sao còn muốn gây ra chuyện này? Vì sao luôn không tin nàng? ngẫu nhiên uống dấm là tình thú, nhưng ăn bậy dấm chua thì chính là rắc rối, Lâm Duyệt Vi cảm thấy nàng không thích một bình dấm chua không phân xanh đỏ đen trắng; từ nhỏ tới lớn chưa ai dám dùng giọng to như vậy quát nàng, dữ với nàng -- đúng vậy, Lâm Duyệt Vi giải đọc nhưng câu nói khi Cố Nghiên Thu mất đi khống chế thành hung dữ, huống chi Cố Nghiên Thu còn dữ với nàng trước; còn nói cái gì mà "Chị đã vì bạn chị tới quấy rầy em mà nói xin lỗi, bây giờ tới phiên em", đây là trọng điểm sao? Cố Nghiên Thu bằng vào cái gì mà đòi xin lỗi thay Trình Quy Diên, nàng với Trình Quy Diên chỉ là bình thủy tương phùng, chẳng lẽ nàng lại vì một người xa lạ vô cớ gây rối? Cố Nghiên Thu rõ ràng có ý này!
Nếu Cố Nghiên Thu thật sự quý trọng nàng, để ý tới nàng, thì sao không thể chịu thua trước chứ? Chỉ cần cô dịu dàng với nàng, nàng bảo đảm sẽ ngoan ngoãn nhận sai, sẽ bỏ qua chuyện cũ. Hơn nữa, nàng cúp điện thoại mà Cố Nghiên Thu không biết gọi lại sao? Không biết nàng chỉ nổi nóng không khống chế được thôi sao? Gọi điện thoại lại thì cô sẽ chết à?
Ý nghĩ của cả hai như trăm sông đổ về một biển, chiến tranh lạnh cả đêm, đừng nói điện thoại, một chữ cũng không thèm nói với đối phương.
Đều chờ đối phương chịu thua trước.
Lâm Duyệt Vi không mất ngủ, nhưng cả đêm cứ mơ những giấc mơ lung tung rối loạn, trong đó có một giấc mộng Cố Nghiên Thu quát nàng, giọng càng ngày càng lớn, Lâm Duyệt Vi tự cho mình một cái tát đánh thức chính mình, ngồi dựa vào giường, bộ não như muốn nổ tung.
Nàng mát xa huyệt Thái Dương, chờ cảm giác bình ổn lại, mới rời giường rửa mặt thay quần áo.
Nàng không muốn nhớ tới Cố Nghiên Thu, nhưng vẫn nhớ tới khi đang xem kịch bản, đóng phim thì không tập trung, nhịn không được muốn suy nghĩ về những chuyện khác. Đúng lúc này Khuất Tuyết Tùng lại tới tìm nàng, Lâm Duyệt Vi thiếu chút nữa đã không nhịn được kể hết với đối phương, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống được, trong lúc hai người thảo luận về vai diễn phối hợp với nhau hôm nay, Lâm Duyệt Vi tạm thời quên mất mọi phiền não.
Tận đến khi nàng nhận được thông báo.
【 hệ thống thông báo: Tây Cố rút về một tin nhắn】
Lâm Duyệt Vi cười lạnh trong lòng, nói: Chị hay lắm.
Nàng không biết Cố Nghiên Thu nhắn gì, nhưng nhắn gì cũng không quan trọng, quan trọng ở thái độ, xin lỗi thì xin lỗi, muốn cãi nhau thì cứ tiếp tục cãi, gởi tin nhắn rồi rút về là có ý gì? Khinh thường nàng à? Hay là muốn tỏ ra nàng chẳng đáng?
Lâm Duyệt Vi tùy tiện nhập một chuỗi ký tự vào khung, rồi cũng rút về.
Chẳng phải chỉ là rút về thôi sao? Ai mà không làm được.
Cố Nghiên Thu vừa tan tầm, đang trên đường ra ngoài xã giao. Cả ngày hôm nay cô đã click mở khung đối thoại với Lâm Duyệt Vi vô số lần, sợ chẳng may bỏ lỡ tin nhắn của nàng. Cô luôn nghĩ: Lâm Duyệt Vi là một người cao ngạo như vậy, vạn nhất nàng nhắn tin cô lại không trả lời ngay, đại khái sẽ khiến nàng hiểu lầm cô không chịu tha thứ cho nàng, nên cô luôn phải click mở xem một chút cho chắc.
Lâm Chí nhìn cô qua kính chiếu hậu, nói: "Tiểu Cố tổng."
Cố Nghiên Thu thất thần mà trả lời: "Sao?"
Lâm Chí: "Hôm nay tâm tình chị không tốt ạ?"
Không có tin nhắn, Cố Nghiên Thu úp màn hình điện thoại lên đầu gối, lạnh như băng mà nói: "Không, cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Lâm Chí: "......"
Dựa theo hiểu biết của anh về Cố Nghiên Thu, loại phản ứng này chỉ có thể là......
Lâm Chí: "Có phải chị cãi nhau với đối tượng không?"
Cố Nghiên Thu lập tức cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ cô mộng du viết mấy chữ "Cùng Lâm Duyệt Vi cãi nhau" lên mặt sao? Bây giờ ngay cả Lâm Chí cũng nhìn ra. Cố Nghiên Thu tiếp tục lạnh như băng mà nói: "Không phải."
Lâm Chí nhỏ nhẹ "Àh" một tiếng, nói: "Nếu cãi nhau, cũng không cần phải căng như vậy, tổn thương cảm tình."
Cố Nghiên Thu bực bội nghĩ: Sao ai cũng nói cô không phải, bản thân cô muốn làm căng sao? Ai cúp điện thoại của cô trước chứ? Là Lâm Duyệt Vi vô cớ gây rối không thể nói lý.
Đèn đỏ, Lâm Chí dừng lại trước giao lộ, quan sát thần sắc của cô qua kính chiếu hậu, nói: "Cố tổng, chị là...... Công hả?"
Cố Nghiên Thu: "???"
Hỏi vậy là sao?