Làm Nũng - Thời Tinh Thảo
Chương 52
Câu hỏi bất ngờ này khiến Nguyễn Khinh Họa ngây ngốc tại chỗ.
Cô ngẩng đầu ra nhìn anh chằm chằm.
Im lặng một lúc, cô chớp mắt hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”
Giang Hoài Khiêm: “Em không nghe rõ?”
Nguyễn Khinh Họa im lăng, thấp giọng nói: “Nghe rõ rồi, nhưng em nghĩ chắc em nghe nhầm rồi.”
“Không nghe nhầm đâu.”
Giang Hoài Khiêm cúi đầu, ở hành lang bệnh viện nhiều người qua lại hôn cô, trầm giọng nói: “Anh rất nghiêm túc.”
Anh nhìn Nguyễn Khinh Họa, cười nói: “Nhưng em cũng không cần quá áp lực, anh chỉ hỏi một chút thôi.”
“….”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc hồi lâu, không gạt anh nói:
“Em có chút ngạc nhiên.”
Trong lòng cô tính toán thời gian, thấp giọng hỏi: “Chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ?”
Cô đương nhiên là muốn gả cho Giang Hoài Khiêm.
Nhưng vấn đề này xảy ra quá đột ngột, giống như anh chỉ đưa ra một cái quyết định tạm thời. Nguyễn Khinh Họa không hi vọng anh sẽ hối hận về quyết định này trong tương lai, kết hôn không phải chuyện nhỏ, phải cân nhắc thật kĩ càng.
Giang Hoài Khiêm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, xoa xoa đầu cô: “Được, vậy tạm thời không đề cập đến nữa.”
“Vâng.” Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Đợi một thời gian nữa đi.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Anh rũ mắt xuống nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em muốn uống nước không?”
Nguyễn Khinh Họa: “?”
Nguyễn Khinh Họa nhắc nhở: “Đừng có làm đổ ra đấy.”
Nước ấm, cô cũng không sợ nó sẽ bị bỏng.
Tiểu Lạc: “Vâng.”
Rót nước xong, hai chị em lại nhìn nhau.
Tiểu Lạc hỏi: “Chị Khinh Họa, chị đói bụng không?”
Nguyễn Khinh Họa: “Bên kia có bánh quy đấy, em lấy ăn đi.”
Tiểu Lạc không dám để cho cô lấy, tự mình ngoan ngoãn đi qua.
Phùng Xảo Lan nhìn hai chị em như vậy, cũng không lên tiếng, tùy ý để Nguyễn Khinh Họa chỉnh cậu bé.
Đến 6 giờ, bố của Tiểu Lạc mới trở về.
Phùng Xảo Lan nhìn cô: “Muốn ở lại ăn cùng mọi người không?”
“Không cần.”
Nguyễn Khinh Họa nói: “Con sẽ ăn cùng Giang Hoài Khiêm.”
Phùng Xảo Lan nhìn cô, dừng một chút hỏi: “Hai đứa ở cùng nhau à?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, cúi đầu cười: “Còn chưa có, nhưng sẽ rất nhanh thôi.”
Phùng Xảo Lan mím môi lại, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Nguyễn Khinh Họa không muốn nghe, cũng sẽ không nghe.
Cô dặn dò vài câu rồi dời đi.
—
Vừa ra khỏi bệnh viện, Nguyễn Khinh Họa liền nhìn thấy người đang chờ mình cách đó không xa.
Cô nhướng mày, bước chân nhanh hơn.
“Giang tổng, không phải nói tài xế sẽ qua đây đón sao?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô lên xe, cúi người thắt dây an toàn cho cô, ngữ khí bình tĩnh: “Anh không phải tài xế của em sao?”
“….”
Lời này, Nguyễn Khinh Họa không nói lại được.
Đôi mắt cô hiện lên ý cười, sờ sờ tay anh: “Cảm ơn tài xế Giang, chúng ta đi thôi.”
Hai người nhìn nhau cười.
Giang Hoài Khiêm đi đón cô nên buổi tối không nấu cơm.
Hai người đi ăn đồ anh đã bảo người đưa tới. Ăn xong, Nguyễn Khinh Họa không muốn động đậy. Giang Hoài Khiêm bận rộn một hồi, chăm chú nhìn cô: “Có mệt không em?”
“Vẫn còn tốt.” Nguyễn Khinh Họa chống tay trên bàn, chống cằm nhìn anh: “Anh thì sao, anh làm việc xong rồi sao?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh một lúc, chủ động đến gần anh.
“Giang Hoài Khiêm.”
Giang Hoài Khiêm không nói chuyện, lẳng lặng nhìn cô.
Nguyễn Khinh Họa chủ động ngồi lên người anh, ôm cổ anh: “Ôm em một chút.”
Giang Hoài Khiêm bật cười, không chỉ ôm cô không, mà còn chủ động hôn lấy môi cô.
Anh chặn môi cô lại, tăng thêm lực hôn cô một chút.
Nguyễn Khinh Họa bị đau, thuận theo mở miệng ra, cùng anh say đắm triền miên.
Tư thế này, làm Giang Hoài Khiêm hôn cô sâu hơn, giúp anh hôn dễ dàng hơn.
…..
Nụ hôn vừa kết thúc, Giang Hoài Khiêm hôn lên đôi môi đỏ bừng của cô vài cái, giọng anh khàn khàn nói: “Như vậy đủ không?”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừm…”
Cô cảm nhận được hơi thở của anh, cảm thấy trái tim trống rỗng như được lấp đầy.
Hai người trong phòng khách ôm nhau một lúc lâu, Nguyễn Khinh Họa mới bị Giang Hoài Khiêm đuổi đi tắm rửa.
Đương nhiên, anh không bảo, Nguyễn Khinh Họa cũng sẽ đi. Cô cảm thấy ở bệnh viện cả buổi trưa, cả người toàn mùi khử trùng, mùi rất khó chịu.
Khi cô đi ra, Giang Hoài Khiêm đang làm việc ở thư phòng.
Cả trưa Nguyễn Khinh Họa không ngủ nên giờ cô có chút buồn ngủ rồi.
Cô bảo anh một tiếng rồi đi vào phòng ngủ.
Lúc nằm xuống lại có chút tỉnh táo.
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một lúc, gửi Wechat cho Mạnh Dao.
Nguyễn Khinh Họa: [Đang làm gì vậy?]
Mạnh Dao: [Đang nói chuyện phiếm.]
Nguyễn Khinh Họa: [Với sinh viên à?]
Mạnh Dao: [Đúng rồi..]
Nguyễn Khinh Họa: [Các cậu phát triển nhanh ghê nhỉ, khi nào thì chính thức giới thiệu cho chúng tớ quen biết đây.]
Mạnh Dao: [?]
Nguyễn Khinh Họa: [Nếu không tuần sau hai ngươi hẹn nhau đi chơi đi, mình đến xem các cậu như thế nào cho.]
Mạnh Dao: [….Cậu muốn đi chơi một mình à? Giang tổng đang làm gì vậy?]
Nguyễn Khinh Họa: [Anh ấy đang bận.]
Đây là lời nói thật, Giang Hoài Khiêm thực sự bận hơn so với cô tưởng tượng rất nhiều.
Liên tục có các loại cuộc họp, các kiểu vấn đề cần giải quyết.
Ngoại trừ SU, còn có J&A, anh thực sự không có thời gian rảnh rỗi.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Khinh Họa có chút đau lòng.
Mọi người đều bật cười.
Ra khỏi thang máy, Nguyễn Khinh Họa đi về phía văn phòng.
Từ Tử Vi nhìn chằm chằm bóng lưng cô một lúc, không nói gì.
Thời gian làm việc đối với Nguyễn Khinh Họa trôi qua rất nhanh.
Ít nhất nhanh hơn nhiều so với cô nghĩ.
Đến cuối năm, mọi người đều viết báo cáo và các loại tổng kết. Nguyễn Khinh Họa cũng vậy.
Thoáng cái, nửa tháng đã trôi qua.
Sau khi Phùng Xảo Lan xuất viện, Nguyễn Khinh Họa ăn cùng bà bữa cơm.
Ngày hôm sau khi ăn cơm cùng mẹ, là ngày Đàm Diễm phải đi.
Ngày Đàm Diễm chính thức rời đi, Thạch Giang đã đặt một phòng, nói là mọi người cùng tụ tập đưa tiễn cô ta.
Đàm Diễm không từ chối, mấy người Nguyễn Khinh Họa cũng không thể không đi.
Thứ sáu sau khi tan làm, mọi người cùng di chuyển đến phòng đặt trước.
Nguyễn Khinh Họa nói với Giang Hoài Khiêm một tiếng, rồi đi cùng mấy người Tiểu Huyên.
Trong bộ phận thiết kế đa số là nữ, đồng nghiệp nam cũng có, nhưng không cùng nhau nói chuyện nhiều.
Tất nhiên thỉnh thoảng vẫn nói.
Làm cái nghề này của bọn họ, khuynh hướng đồng tính cũng rất nhiều, mọi người đều cảm thấy rất bình thường.
Thật trùng hợp, Nguyễn Khinh Họa vừa lên xe, bên trong đã có đồng nghiệp nam đang ngồi.
Anh ta ngồi ở ghế lái phụ, Tiểu Huyên, Nguyễn Khinh Họa và Từ Tử Vi ngồi ở sau.
Khi ba người vừa lên xe, đồng nghiệp nam kia liền nói: “Mấy cô, ai dùng nước hoa hương tuyết tùng thế?”
Mọi người sửng sốt.
Tiểu Huyên: “Làm gì có đâu?”
Cô ngửi ngửi: “Mùi tuyết tùng gì thế, sao tôi không ngửi được vậy?”
“Là mùi giống trên người Giang tổng.”
Tiểu Huyên: “….”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô ấy trợn mắt, không thể tin được nói: “A?? Giang tổng?”
Đồng nghiệp nam nhìn biểu tình kinh ngạc của cô liền biết cô hiểu lầm.
Anh ta nghẹn họng: “Không phải ý đó, Giang tổng chắc chắn là nam thẳng, không cong.”
Tiểu Huyên kinh hãi vỗ vỗ lồng ngực: “Như vậy là tốt rồi.”
Cô nhìn vẻ mặt của đồng nghiệp nam này, bổ sung một câu: “Đương nhiên, dù Giang tổng là cong, tôi cũng thích.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười.
“Thật hả?”
“Đương nhiên rồi.” Tiểu Huyên dõng dạc nói: “Chỉ cần là Giang tổng thì kiểu gì em cũng thích.”
Từ Tử Vi cũng cười theo, ngửi ngửi nói: “Tôi cũng không ngửi được.”
Đồng nghiệp nam liếc nhìn cô, cười nói: “Đấy là do khứu giác của các cô không nhạy cảm.”
Trong lúc nói chuyện, anh ta nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa: “Khinh Họa, có phải trên người cô không vậy?”
Nguyễn Khinh Họa cúi đầu ngửi ngửi: “Chắc là vậy, có thể là dùng cùng loại nước hoa.”
Đồng nghiệp nam: “Tôi cũng đoán thế.”
Anh ta nói: “Loại nước hoa này nam nữ đều thích mua, hương đầu có chút đắng, hương cuối cũng rất tốt.”
Anh ta không có sở thích gì khác, ngoại trừ việc thiết kế, anh ta rất thích mua nước hoa.
Điều này toàn bộ văn phòng đều biết.
Sau khi được phổ cập kiến thức về nước hoa, mọi người cũng tới địa điểm liên hoan.
Là một nhà hàng thịt nướng rất nổi tiếng, cần phải hẹn trước.
Lần này Thạch Giang lại rất hào phóng với Đàm Diễm.
Mọi người xuống xe.
Từ Tử Vi và Nguyễn Khinh Họa đi cùng nhau, quay đầu nhìn cô: “Khinh Họa, lọ nước hoa kia tên là gì vậy? Tôi cảm thấy rất dễ ngửi, cậu có thể gửi tên cho tôi với được không? Tôi cũng muốn mua một lọ.”
“Được.” Nguyễn Khinh Họa cười nói: “Để tí nữa tôi gửi cho.”
“Được.”
—
Vào phòng, Nguyễn Khinh Họa ngồi im lặng một góc.
Cô không giỏi nói chuyện phiếm với mọi người, chỉ đơn giản chào hỏi mấy câu.
Tiểu Huyên chào hỏi cùng đồng nghiệp khác rồi ngồi bên cạnh cô.
“Chị Khinh Họa, chị đang làm gì vậy?”
Nguyễn Khinh Họa đang nói chuyện phiếm với Giang Hoài Khiêm. Giang Hoài Khiêm vốn định dẫn cô tới một nhà hàng mới mở ăn cơm, bởi vì việc của Đàm Diễm mà cô cho anh leo cây.
Cô vừa hỏi anh ăn cái gì, Giang Hoài Khiêm ủy khuất nói với cô không muốn ăn gì cả.
Nguyễn Khinh Họa phát hiện ra rằng, một người đàn ông như Giang Hoài Khiêm cũng biết làm nũng.
Bình thường nhìn rất bá đạo, nhưng đôi khi cũng nói ra một vài lời, hành động nho nhỏ, lại rất… tương phản.
Cô không hề cảm thấy ẻo lả, mà cảm thấy rất ngạc nhiên, mới lạ.
“Cùng bạn trai nói chuyện phiếm.”
Nguyễn Khinh Họa nhấp một ngụm nước trái cây trước mặt, cười nói: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
Tiểu Huyên nhìn chằm chằm cô, nhỏ giọng hỏi: “Cảm giác chị Khinh Họa rất hạnh phúc.”
“Sao lại nói như vậy?”
Tiểu Huyên: “Chỉ là cảm thấy, sau khi chị yêu đương, cả người đều vui vẻ hơn so với trước kia.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười: “Chắc là vậy.”
“Bạn trai chị chắc là đối với chị rất tốt.”
“Ừ.” Điểm này Nguyễn Khinh Họa không phủ nhận.
Giang Hoài Khiêm thật sự đối với cô rất tốt.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Loại tiệc như thế này, không tránh được việc phải uống rượu.
Tuy tửu lượng của Nguyễn Khinh Họa không tốt, nhưng cũng phối hợp uống hơn nửa ly.
Giữa đường, cô đứng dậy đi vệ sinh, vừa ra khỏi đụng phải Đàm Diễm.
Hai ngươi nhìn thoáng qua nhau, Đàm Diễm chủ động gọi cô lại..
“Nguyễn Khinh Họa.”
Nguyễn Khinh Họa dừng lại, quay đầu nhìn cô ta: “Chị muốn nói gì?”
Đàm Diễm hơi dưng lại, nhìn chằm chằm cô một lúc: “Tôi phải đi rồi, chắc cô vui lắm phải không?”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy thực buồn cười.
“Thật ra rất tốt.” Cô nhẹ nhàng nói: “Có chút vui, nhưng cũng không phải rất vui mừng.”
Đàm Diễm nghẹn lại.
Cô ta trừng mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Tôi không thua cô.”
Nguyễn Khinh Họa đáp cho có lệ: “Đúng vậy, sau khi rời SU, cô càng có cơ hội phát triển.”
Đàm Diễm: “….”
Cô ta trầm mặc, thấp giọng nói: “Nếu cô đã tặng tôi một câu như vậy, tôi đây cũng cho cô một lời khuyên.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn cô ta.
Đàm Diễm thu mắt lại, khẽ mỉm cười: “Từ Tử Vi.”
“…..”
Nguyễn Khinh Họa im lặng một lát, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Đàm Diễm: “Không phải vì tôi muốn giúp cô, chỉ là không quen nhìn mấy thủ đoạn gian xảo như vậy thôi.”
Nguyễn Khinh Họa cười một cái, nhìn cô: “Đàm Diễm, không cần đem chính mình rơi vào vũng bùn, cố gắng bước ra ngoài đi.”
Cô cũng không nói thêm gì nữa, quan hệ giữa hai người đối chọi gay gắt, lại nói thêm nữa thì có vẻ làm màu, cũng rất giả dối.
Nhưng thật sự, Nguyễn Khinh Họa hi vọng cô ta có thể bước ra ngoài, dựa vào chính mình.
Hai người một trước một sau trở về phòng bao, Tiểu Huyên nhìn thấy vậy, thấp giọng hỏi: “Chị Khinh Họa, chị đi vệ sinh gặp chị Đàm Diễm, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nguyễn Khinh Họa bật cười: “Không có đâu.”
Cô vỗ nhẹ đầu cô ấy: “Tình cờ gặp thôi, yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nguyễn Khinh Họa cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Đến lúc tàn cuộc, mọi người ôm tạm biệt Đàm Diễm, chuẩn bị dời đi.
Vừa ra khỏi phòng, mọi người vẫn đang cười đùa vui vẻ, bỗng Thạch Giang hô: “Giang tổng, sao anh cũng ở đây vậy?”
Nghe được tiếng nói, Giang Hoài Khiêm giương mắt lên, nhìn người ở phía cuối, thản nhiên nói: “Đón bạn gái.”
Cô ngẩng đầu ra nhìn anh chằm chằm.
Im lặng một lúc, cô chớp mắt hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”
Giang Hoài Khiêm: “Em không nghe rõ?”
Nguyễn Khinh Họa im lăng, thấp giọng nói: “Nghe rõ rồi, nhưng em nghĩ chắc em nghe nhầm rồi.”
“Không nghe nhầm đâu.”
Giang Hoài Khiêm cúi đầu, ở hành lang bệnh viện nhiều người qua lại hôn cô, trầm giọng nói: “Anh rất nghiêm túc.”
Anh nhìn Nguyễn Khinh Họa, cười nói: “Nhưng em cũng không cần quá áp lực, anh chỉ hỏi một chút thôi.”
“….”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc hồi lâu, không gạt anh nói:
“Em có chút ngạc nhiên.”
Trong lòng cô tính toán thời gian, thấp giọng hỏi: “Chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ?”
Cô đương nhiên là muốn gả cho Giang Hoài Khiêm.
Nhưng vấn đề này xảy ra quá đột ngột, giống như anh chỉ đưa ra một cái quyết định tạm thời. Nguyễn Khinh Họa không hi vọng anh sẽ hối hận về quyết định này trong tương lai, kết hôn không phải chuyện nhỏ, phải cân nhắc thật kĩ càng.
Giang Hoài Khiêm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, xoa xoa đầu cô: “Được, vậy tạm thời không đề cập đến nữa.”
“Vâng.” Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Đợi một thời gian nữa đi.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Anh rũ mắt xuống nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em muốn uống nước không?”
Nguyễn Khinh Họa: “?”
Nguyễn Khinh Họa nhắc nhở: “Đừng có làm đổ ra đấy.”
Nước ấm, cô cũng không sợ nó sẽ bị bỏng.
Tiểu Lạc: “Vâng.”
Rót nước xong, hai chị em lại nhìn nhau.
Tiểu Lạc hỏi: “Chị Khinh Họa, chị đói bụng không?”
Nguyễn Khinh Họa: “Bên kia có bánh quy đấy, em lấy ăn đi.”
Tiểu Lạc không dám để cho cô lấy, tự mình ngoan ngoãn đi qua.
Phùng Xảo Lan nhìn hai chị em như vậy, cũng không lên tiếng, tùy ý để Nguyễn Khinh Họa chỉnh cậu bé.
Đến 6 giờ, bố của Tiểu Lạc mới trở về.
Phùng Xảo Lan nhìn cô: “Muốn ở lại ăn cùng mọi người không?”
“Không cần.”
Nguyễn Khinh Họa nói: “Con sẽ ăn cùng Giang Hoài Khiêm.”
Phùng Xảo Lan nhìn cô, dừng một chút hỏi: “Hai đứa ở cùng nhau à?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, cúi đầu cười: “Còn chưa có, nhưng sẽ rất nhanh thôi.”
Phùng Xảo Lan mím môi lại, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Nguyễn Khinh Họa không muốn nghe, cũng sẽ không nghe.
Cô dặn dò vài câu rồi dời đi.
—
Vừa ra khỏi bệnh viện, Nguyễn Khinh Họa liền nhìn thấy người đang chờ mình cách đó không xa.
Cô nhướng mày, bước chân nhanh hơn.
“Giang tổng, không phải nói tài xế sẽ qua đây đón sao?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô lên xe, cúi người thắt dây an toàn cho cô, ngữ khí bình tĩnh: “Anh không phải tài xế của em sao?”
“….”
Lời này, Nguyễn Khinh Họa không nói lại được.
Đôi mắt cô hiện lên ý cười, sờ sờ tay anh: “Cảm ơn tài xế Giang, chúng ta đi thôi.”
Hai người nhìn nhau cười.
Giang Hoài Khiêm đi đón cô nên buổi tối không nấu cơm.
Hai người đi ăn đồ anh đã bảo người đưa tới. Ăn xong, Nguyễn Khinh Họa không muốn động đậy. Giang Hoài Khiêm bận rộn một hồi, chăm chú nhìn cô: “Có mệt không em?”
“Vẫn còn tốt.” Nguyễn Khinh Họa chống tay trên bàn, chống cằm nhìn anh: “Anh thì sao, anh làm việc xong rồi sao?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh một lúc, chủ động đến gần anh.
“Giang Hoài Khiêm.”
Giang Hoài Khiêm không nói chuyện, lẳng lặng nhìn cô.
Nguyễn Khinh Họa chủ động ngồi lên người anh, ôm cổ anh: “Ôm em một chút.”
Giang Hoài Khiêm bật cười, không chỉ ôm cô không, mà còn chủ động hôn lấy môi cô.
Anh chặn môi cô lại, tăng thêm lực hôn cô một chút.
Nguyễn Khinh Họa bị đau, thuận theo mở miệng ra, cùng anh say đắm triền miên.
Tư thế này, làm Giang Hoài Khiêm hôn cô sâu hơn, giúp anh hôn dễ dàng hơn.
…..
Nụ hôn vừa kết thúc, Giang Hoài Khiêm hôn lên đôi môi đỏ bừng của cô vài cái, giọng anh khàn khàn nói: “Như vậy đủ không?”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừm…”
Cô cảm nhận được hơi thở của anh, cảm thấy trái tim trống rỗng như được lấp đầy.
Hai người trong phòng khách ôm nhau một lúc lâu, Nguyễn Khinh Họa mới bị Giang Hoài Khiêm đuổi đi tắm rửa.
Đương nhiên, anh không bảo, Nguyễn Khinh Họa cũng sẽ đi. Cô cảm thấy ở bệnh viện cả buổi trưa, cả người toàn mùi khử trùng, mùi rất khó chịu.
Khi cô đi ra, Giang Hoài Khiêm đang làm việc ở thư phòng.
Cả trưa Nguyễn Khinh Họa không ngủ nên giờ cô có chút buồn ngủ rồi.
Cô bảo anh một tiếng rồi đi vào phòng ngủ.
Lúc nằm xuống lại có chút tỉnh táo.
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một lúc, gửi Wechat cho Mạnh Dao.
Nguyễn Khinh Họa: [Đang làm gì vậy?]
Mạnh Dao: [Đang nói chuyện phiếm.]
Nguyễn Khinh Họa: [Với sinh viên à?]
Mạnh Dao: [Đúng rồi..]
Nguyễn Khinh Họa: [Các cậu phát triển nhanh ghê nhỉ, khi nào thì chính thức giới thiệu cho chúng tớ quen biết đây.]
Mạnh Dao: [?]
Nguyễn Khinh Họa: [Nếu không tuần sau hai ngươi hẹn nhau đi chơi đi, mình đến xem các cậu như thế nào cho.]
Mạnh Dao: [….Cậu muốn đi chơi một mình à? Giang tổng đang làm gì vậy?]
Nguyễn Khinh Họa: [Anh ấy đang bận.]
Đây là lời nói thật, Giang Hoài Khiêm thực sự bận hơn so với cô tưởng tượng rất nhiều.
Liên tục có các loại cuộc họp, các kiểu vấn đề cần giải quyết.
Ngoại trừ SU, còn có J&A, anh thực sự không có thời gian rảnh rỗi.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Khinh Họa có chút đau lòng.
Mọi người đều bật cười.
Ra khỏi thang máy, Nguyễn Khinh Họa đi về phía văn phòng.
Từ Tử Vi nhìn chằm chằm bóng lưng cô một lúc, không nói gì.
Thời gian làm việc đối với Nguyễn Khinh Họa trôi qua rất nhanh.
Ít nhất nhanh hơn nhiều so với cô nghĩ.
Đến cuối năm, mọi người đều viết báo cáo và các loại tổng kết. Nguyễn Khinh Họa cũng vậy.
Thoáng cái, nửa tháng đã trôi qua.
Sau khi Phùng Xảo Lan xuất viện, Nguyễn Khinh Họa ăn cùng bà bữa cơm.
Ngày hôm sau khi ăn cơm cùng mẹ, là ngày Đàm Diễm phải đi.
Ngày Đàm Diễm chính thức rời đi, Thạch Giang đã đặt một phòng, nói là mọi người cùng tụ tập đưa tiễn cô ta.
Đàm Diễm không từ chối, mấy người Nguyễn Khinh Họa cũng không thể không đi.
Thứ sáu sau khi tan làm, mọi người cùng di chuyển đến phòng đặt trước.
Nguyễn Khinh Họa nói với Giang Hoài Khiêm một tiếng, rồi đi cùng mấy người Tiểu Huyên.
Trong bộ phận thiết kế đa số là nữ, đồng nghiệp nam cũng có, nhưng không cùng nhau nói chuyện nhiều.
Tất nhiên thỉnh thoảng vẫn nói.
Làm cái nghề này của bọn họ, khuynh hướng đồng tính cũng rất nhiều, mọi người đều cảm thấy rất bình thường.
Thật trùng hợp, Nguyễn Khinh Họa vừa lên xe, bên trong đã có đồng nghiệp nam đang ngồi.
Anh ta ngồi ở ghế lái phụ, Tiểu Huyên, Nguyễn Khinh Họa và Từ Tử Vi ngồi ở sau.
Khi ba người vừa lên xe, đồng nghiệp nam kia liền nói: “Mấy cô, ai dùng nước hoa hương tuyết tùng thế?”
Mọi người sửng sốt.
Tiểu Huyên: “Làm gì có đâu?”
Cô ngửi ngửi: “Mùi tuyết tùng gì thế, sao tôi không ngửi được vậy?”
“Là mùi giống trên người Giang tổng.”
Tiểu Huyên: “….”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô ấy trợn mắt, không thể tin được nói: “A?? Giang tổng?”
Đồng nghiệp nam nhìn biểu tình kinh ngạc của cô liền biết cô hiểu lầm.
Anh ta nghẹn họng: “Không phải ý đó, Giang tổng chắc chắn là nam thẳng, không cong.”
Tiểu Huyên kinh hãi vỗ vỗ lồng ngực: “Như vậy là tốt rồi.”
Cô nhìn vẻ mặt của đồng nghiệp nam này, bổ sung một câu: “Đương nhiên, dù Giang tổng là cong, tôi cũng thích.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười.
“Thật hả?”
“Đương nhiên rồi.” Tiểu Huyên dõng dạc nói: “Chỉ cần là Giang tổng thì kiểu gì em cũng thích.”
Từ Tử Vi cũng cười theo, ngửi ngửi nói: “Tôi cũng không ngửi được.”
Đồng nghiệp nam liếc nhìn cô, cười nói: “Đấy là do khứu giác của các cô không nhạy cảm.”
Trong lúc nói chuyện, anh ta nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa: “Khinh Họa, có phải trên người cô không vậy?”
Nguyễn Khinh Họa cúi đầu ngửi ngửi: “Chắc là vậy, có thể là dùng cùng loại nước hoa.”
Đồng nghiệp nam: “Tôi cũng đoán thế.”
Anh ta nói: “Loại nước hoa này nam nữ đều thích mua, hương đầu có chút đắng, hương cuối cũng rất tốt.”
Anh ta không có sở thích gì khác, ngoại trừ việc thiết kế, anh ta rất thích mua nước hoa.
Điều này toàn bộ văn phòng đều biết.
Sau khi được phổ cập kiến thức về nước hoa, mọi người cũng tới địa điểm liên hoan.
Là một nhà hàng thịt nướng rất nổi tiếng, cần phải hẹn trước.
Lần này Thạch Giang lại rất hào phóng với Đàm Diễm.
Mọi người xuống xe.
Từ Tử Vi và Nguyễn Khinh Họa đi cùng nhau, quay đầu nhìn cô: “Khinh Họa, lọ nước hoa kia tên là gì vậy? Tôi cảm thấy rất dễ ngửi, cậu có thể gửi tên cho tôi với được không? Tôi cũng muốn mua một lọ.”
“Được.” Nguyễn Khinh Họa cười nói: “Để tí nữa tôi gửi cho.”
“Được.”
—
Vào phòng, Nguyễn Khinh Họa ngồi im lặng một góc.
Cô không giỏi nói chuyện phiếm với mọi người, chỉ đơn giản chào hỏi mấy câu.
Tiểu Huyên chào hỏi cùng đồng nghiệp khác rồi ngồi bên cạnh cô.
“Chị Khinh Họa, chị đang làm gì vậy?”
Nguyễn Khinh Họa đang nói chuyện phiếm với Giang Hoài Khiêm. Giang Hoài Khiêm vốn định dẫn cô tới một nhà hàng mới mở ăn cơm, bởi vì việc của Đàm Diễm mà cô cho anh leo cây.
Cô vừa hỏi anh ăn cái gì, Giang Hoài Khiêm ủy khuất nói với cô không muốn ăn gì cả.
Nguyễn Khinh Họa phát hiện ra rằng, một người đàn ông như Giang Hoài Khiêm cũng biết làm nũng.
Bình thường nhìn rất bá đạo, nhưng đôi khi cũng nói ra một vài lời, hành động nho nhỏ, lại rất… tương phản.
Cô không hề cảm thấy ẻo lả, mà cảm thấy rất ngạc nhiên, mới lạ.
“Cùng bạn trai nói chuyện phiếm.”
Nguyễn Khinh Họa nhấp một ngụm nước trái cây trước mặt, cười nói: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
Tiểu Huyên nhìn chằm chằm cô, nhỏ giọng hỏi: “Cảm giác chị Khinh Họa rất hạnh phúc.”
“Sao lại nói như vậy?”
Tiểu Huyên: “Chỉ là cảm thấy, sau khi chị yêu đương, cả người đều vui vẻ hơn so với trước kia.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười: “Chắc là vậy.”
“Bạn trai chị chắc là đối với chị rất tốt.”
“Ừ.” Điểm này Nguyễn Khinh Họa không phủ nhận.
Giang Hoài Khiêm thật sự đối với cô rất tốt.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Loại tiệc như thế này, không tránh được việc phải uống rượu.
Tuy tửu lượng của Nguyễn Khinh Họa không tốt, nhưng cũng phối hợp uống hơn nửa ly.
Giữa đường, cô đứng dậy đi vệ sinh, vừa ra khỏi đụng phải Đàm Diễm.
Hai ngươi nhìn thoáng qua nhau, Đàm Diễm chủ động gọi cô lại..
“Nguyễn Khinh Họa.”
Nguyễn Khinh Họa dừng lại, quay đầu nhìn cô ta: “Chị muốn nói gì?”
Đàm Diễm hơi dưng lại, nhìn chằm chằm cô một lúc: “Tôi phải đi rồi, chắc cô vui lắm phải không?”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy thực buồn cười.
“Thật ra rất tốt.” Cô nhẹ nhàng nói: “Có chút vui, nhưng cũng không phải rất vui mừng.”
Đàm Diễm nghẹn lại.
Cô ta trừng mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Tôi không thua cô.”
Nguyễn Khinh Họa đáp cho có lệ: “Đúng vậy, sau khi rời SU, cô càng có cơ hội phát triển.”
Đàm Diễm: “….”
Cô ta trầm mặc, thấp giọng nói: “Nếu cô đã tặng tôi một câu như vậy, tôi đây cũng cho cô một lời khuyên.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn cô ta.
Đàm Diễm thu mắt lại, khẽ mỉm cười: “Từ Tử Vi.”
“…..”
Nguyễn Khinh Họa im lặng một lát, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Đàm Diễm: “Không phải vì tôi muốn giúp cô, chỉ là không quen nhìn mấy thủ đoạn gian xảo như vậy thôi.”
Nguyễn Khinh Họa cười một cái, nhìn cô: “Đàm Diễm, không cần đem chính mình rơi vào vũng bùn, cố gắng bước ra ngoài đi.”
Cô cũng không nói thêm gì nữa, quan hệ giữa hai người đối chọi gay gắt, lại nói thêm nữa thì có vẻ làm màu, cũng rất giả dối.
Nhưng thật sự, Nguyễn Khinh Họa hi vọng cô ta có thể bước ra ngoài, dựa vào chính mình.
Hai người một trước một sau trở về phòng bao, Tiểu Huyên nhìn thấy vậy, thấp giọng hỏi: “Chị Khinh Họa, chị đi vệ sinh gặp chị Đàm Diễm, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nguyễn Khinh Họa bật cười: “Không có đâu.”
Cô vỗ nhẹ đầu cô ấy: “Tình cờ gặp thôi, yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nguyễn Khinh Họa cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Đến lúc tàn cuộc, mọi người ôm tạm biệt Đàm Diễm, chuẩn bị dời đi.
Vừa ra khỏi phòng, mọi người vẫn đang cười đùa vui vẻ, bỗng Thạch Giang hô: “Giang tổng, sao anh cũng ở đây vậy?”
Nghe được tiếng nói, Giang Hoài Khiêm giương mắt lên, nhìn người ở phía cuối, thản nhiên nói: “Đón bạn gái.”