Là Tôi Nghiêm Túc Chia Tay! - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 23: Tôi ngất vì kim tiêm…. :)

Editor: Huyn

Vé máy bay đã đặt xong, thị thực cũng sẵn sàng, Thi Ỷ Ni nói đi là đi.

Sáng sớm đã thế này mà vị hôn phu của cô vẫn chẳng có chút động tĩnh gì, có vẻ là lại đi công tác tiếp rồi.

Với anh ấy mà nói, công việc chắc chắn là ưu tiên hàng đầu. Hơn nữa, hôm qua cô đã làm anh ấy lăn lộn suốt cả buổi tối, có lẽ bây giờ cũng tức giận, chẳng muốn chiều theo cô nữa.

Cũng tốt.

Hiện tại cô cũng cần một chút thời gian và không gian riêng tư để sắp xếp lại tâm trạng và suy nghĩ.

Tài xế đưa Thi Ỷ Ni đến sân bay, sau khi xuống xe, có người đến giúp cô dỡ hành lý.

Nhân viên chuẩn bị dẫn cô vào lối đi VIP, bỗng nhiên phía sau có người gọi: “Ỷ Ni.”

Thi Ỷ Ni nghe tiếng quay lại, ngạc nhiên dừng lại một chút.

Trình Bách Vũ đứng phía sau cô.

Anh ta ra hiệu cho tài xế mang hành lý lên xe trước, sau đó bước đến trước mặt cô.

“Thật trùng hợp. Anh vừa đi công tác ngắn hạn về.” Anh ta rất tự nhiên chào hỏi, nụ cười nơi khóe môi ôn hòa đúng mực, rồi lại liếc nhìn xe hành lý phía sau cô, “Em định đi đâu à?”

Thi Ỷ Ni không nói gì, sau lớp kính râm, đôi mắt hạnh sâu xa khép lại.

Hôm nay chắc chắn không phải là ngày thuận lợi để xuất hành.

Thi Ỷ Ni khẽ nhếch môi, giọng điệu cứng rắn và trực tiếp: “Trình tổng, với mối quan hệ hiện tại của chúng ta, tôi thấy không cần phải khách sáo trò chuyện như thế này đâu.”

Cô cũng thật bội phục Trình Bách Vũ, không ngờ anh ta có thể mặt không đỏ, tim không loạn mà chào hỏi cô như vậy — không đúng, sau khi bị phơi bày chuyện ngoại tình ăn bám trên toàn mạng, anh ta vẫn có mặt mũi tiếp tục sống, tinh thần vững vàng đến mức này không phải ai cũng có được.

Thi Ỷ Ni không chút biểu cảm nói: “Sau này nếu gặp phải Trình tổng, tôi sẽ coi như không quen biết.”

Dù sao, một người yêu cũ không đạt chuẩn nên giống như đã chết vậy :)

Nói xong, cô định tiếp tục đi vào sân bay.

Trình Bách Vũ cười khẽ: “Tâm trạng em không vui,anh có thể hiểu được.”

Anh ta có vẻ không bị lời nói vừa rồi của cô xúc phạm, vẫn nói chuyện với vẻ ôn hòa thường thấy: “Nguyên Dạ đâu? Sao không đi cùng em?”

Thi Ỷ Ni lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Trình tổng hình như rất quan tâm đến chuyện của vợ chồng chúng tôi thì phải?”

Hai chữ “vợ chồng” làm mặt Trình Bách Vũ thoáng tối sầm lại, nhưng anh ta nhanh chóng trở lại bình thường: “Nguyên Dạ có phải nói với em rằng anh ta đi công tác không? Thế anh ta có nói với em rằng—”

Trình Bách Vũ chậm rãi chỉnh lại tay áo, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Thi Ỷ Ni: “Thực ra anh ta không có đi không?”

Thi Ỷ Ni không bất ngờ với những gì anh ta nói, nhưng cô lại chú ý đến một chi tiết khác.

Cô từ từ tháo kính râm khỏi sống mũi, ánh mắt sâu thẳm: “Anh theo dõi anh ấy?”

Trình Bách Vũ nhếch môi cười vẻ không bận tâm: “Ỷ Ni, em không cần nhìn anh như thế. Đây là chuyện rất bình thường.”


Ách, chồng của mình có thể để mình tự do khi dễ, nhưng người khác chỉ nói một câu thôi cũng không được (đầu chó).