Là Tôi Nghiêm Túc Chia Tay! - Cảnh Kỳ Tâm
Chương 21: Thế nào, vui không? :)
Tối nay Du Chân có cảnh quay đêm, đến khi hoàn thành về đến khách sạn cũng đã gần hai giờ sáng.
Cô mệt đến mức suýt quên luôn cả họ của mình, gắng gượng chút sức lực cuối cùng để mở khóa điện thoại. Bất ngờ thay, trên WeChat lại có một đống tin nhắn chưa đọc.
Phương Phương: 【Cậu đẩy số của Dư Dao qua cho tớ】
【Mau lên nào!!】
【Cậu vẫn chưa xong cảnh quay à??】
【A a a a nhanh nhanh nhanh lên! [khóc][phát điên]】
……
Du Chân: 【?】
【Không phải cậu đã kết bạn WeChat với chị ấy từ lâu rồi sao?】
Đã trễ thế này, đại tiểu thư vậy mà còn chưa ngủ, lập tức trả lời:
【Đưa đây cho tớ!!】
Du Chân thấy khó hiểu nhưng vẫn tìm tài khoản của quản lý trong danh sách, rồi chuyển qua cho Thi Ỷ Ni.
Du Chân: 【Chị Dư Dao mấy ngày này đang đi công tác nước ngoài】
【Sao cậu còn chưa ngủ? Có chuyện gì sao?】
Phía bên kia chỉ trả lời một câu “Lát nữa nói với cậu sau”, rồi không có động tĩnh gì thêm.
Thi Ỷ Ni mở tài khoản vừa được gửi, rồi quay lại xem đoạn trò chuyện với tài khoản có tên là “○” ban nãy, đối chiếu qua lại hai lần, rồi thở dài đưa tay lên ôm trán.
Hóa ra, cô đã lưu nhầm tên cho cả hai người…
Dư Dao lớn hơn Nguyên Dạ chưa tới mười tuổi, hai người cãi nhau từ nhỏ tới lớn, đã hơn hai mươi năm nhưng cô chưa bao giờ chiếm được lợi thế trước cậu ấy.
Cô còn tưởng thằng nhóc này không có ai trị nổi, hiện tại nhìn lại, đúng là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Khắc tinh của cậu ta đã xuất hiện rồi.
Thật tuyệt~
Cô dâu này, xem ra cướp đúng rồi.
Dư Dao nén lại khóe miệng đang nhếch lên, nghiêm mặt nói: “Tôi nói này, thật sự không đến mức như vậy đâu.”
“Ỷ Ni lén lút đưa cho cậu cái này chỉ là nhắc cậu chú ý thôi, cũng là để bảo vệ bản thân cô ấy — dù sao, đối với chuyện này, các cô gái rất dễ gặp rủi ro, nếu cậu thật sự gặp vấn đề gì, cô ấy cũng sẽ phải chịu thiệt theo.”
Sắc mặt Nguyên Dạ thoáng sượng lại, sau đó giận dữ phản bác: “Đừng có xem tôi giống như một con thú động dục khắp nơi! Tôi cũng ngại bẩn lắm đấy, có được không! Còn nữa, có khi nào chị thấy tôi tùy tiện xằng bậy như vậy chưa?”
Anh hừ lạnh: “Bảo vệ bản thân? Cô ấy cũng phòng xa thật đấy.”
Dư Dao sững lại một chút, hai giây sau mới hiểu ra: “Ý cậu là gì?”
Ánh mắt cô trở nên đầy ẩn ý: “Mấy ngày nay chẳng phải hai người ở chung nhà sao? Chẳng lẽ… cậu vẫn ngủ dưới đất à?”
Nguyên Dạ khựng lại, rồi quay đi, giọng nhạt nhẽo: “Sao có thể.”
Rõ ràng là ngủ ở thư phòng.
…Chết tiệt.
Bị Dư Dao nói vậy, anh càng tức hơn.
Mấy ngày nay, cả đời này của anh kiềm chế cùng nhẫn nại đều dành hết cho cô ấy. Thà dậy tắm nước lạnh nửa đêm, cũng không muốn lấn lướt cô.
Vậy mà cô lại nghĩ anh quay đầu là có thể cùng phụ nữ ở bên ngoài tùy tiện tìm hoan lạc mua vui?
Sự nhẫn nại và kiềm chế của anh hóa ra chỉ là trò cười.
Người đàn ông cúi nhìn chiếc hộp nhỏ màu đỏ trên tay, trầm ngâm.
Hộp sáu cái.
Cỡ trung.
… Rất tốt.
Không chỉ hiểu lầm về anh, mà còn xem thường anh “nhỏ”.
Được lắm.
Chờ lúc quay về, anh sẽ dùng hết trên người cô.
Dùng hết một hộp…
Dư Dao nhún vai: “Tôi biết cậu thủ thân như ngọc thì có ích lợi gì, vợ cậu lại không biết.”
“Hiện tại tài xế đến rồi, em đang trên đường ra sân bay đây!”
“Chắc mọi người chưa đi đâu đúng không? Chị đừng nói cho Nguyên Dạ biết được không? Anh ấy có vẻ rất tức giận. Đợi em đến nơi, em sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy.”
Hầu kết người đàn ông nặng nề nuốt xuống, lặp lại: “Quay đầu lại.”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen sáng rực trở lại: “Quay lại sân bay!”
“Vâng!”
Chiếc xe sắp về đến nhà, nhưng tài xế không dám hỏi gì thêm, nhấn ga mạnh mẽ, quay xe về lối cũ.